Cậu nhớ rất rõ cậu đã thẳng thắn với Lục Tư Nguyên chuyện cậu tống tiền Thường Hoan, thế nhưng Lục Tư Nguyên lại nói vì cậu thành khẩn nên không trách tội cậu.
Khóe môi của Lục Tư Nguyên nhếch lên một cách giễu cợt: “Đúng vậy, trước đây những người kia bôi nhọ cậu tôi không hề để ý một chút nào, nhưng bây giờ... tôi để ý rồi...”
Lăng Hàm câm lặng.
“Cậu có biết vì sao tôi với Chu Bắc Hiền xuất hiện ở đó không?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Lăng Hàm giật giật môi, thẫn thờ nói: “Vì sao?”
Nếu như lúc đó anh không xuất hiện, nói không chừng... không chừng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Lục Tư Nguyên nhếch mép cười một cách châm chọc, không biết là anh đang cười Lăng Hàm hay là cười chính mình: “Tôi tới đó với anh ta là vì cậu, anh ta không muốn buông tay mà tôi lại muốn để cậu tới bên cạnh tôi... cậu nói xem, nó có nực cười hay không?”
Lăng Hàm ngơ ngác, cả người bắt đầu run nhè nhẹ
Lục Tư Nguyên vươn ngón tay thon dài của mình niết nhẹ cằm của Lăng Hàm, trong mắt đầy vẻ mê man cùng nghi hoặc: “Kỳ lạ thật, rốt cuộc cậu đã chuốc thuốc gì cho tôi? Vì sao tôi sẽ bỏ qua những chuyện xấu xa của cậu, cảm thấy cậu là người tốt?”
Ngón tay của anh lành lạnh, khẽ run rẩy, Lăng Hàm không cảm nhận được bất cứ điều gì, chỉ có cảm giác mình không thể hô hấp, lực tay của Lục Tư Nguyên không lớn nhưng cậu lại cảm thấy khó thở.
Lục Tư Nguyên hít sâu một hơi, trong mắt anh dường như đang có một luồng ánh sáng dần tắt: “Một câu hỏi cuối cùng, sau khi cậu lừa dối tôi hết lần này đến lần khác, cậu cảm thấy liệu tôi có tha thứ cho cậu không?”
Câu nói này như quả pháo hoa cuối cùng nở rộ trên bầu trời rộng lớn, một lần hoa lệ rồi kết thúc, pháo hoa hết rồi chỉ còn lại bóng đen không bờ cùng tro tàn, lạnh lẽo lại thêm cô đơn. Lăng Hàm cảm thấy những ám muội giữa cậu và Lục Tư Nguyên tựa như quả pháo hoa cuối cùng, để rồi tất cả sẽ tiêu tan thành mây khói.
Cậu không biết nên làm thế nào để vãn hồi, liệu chăng quỳ xuống cầu xin là một cách tốt? Hay là lại tiếp tục nói dối để lừa anh?
Thế nhưng sâu trong lòng Lăng Hàm biết rõ tất cả đã chẳng thể cứu vãn, mà tôn nghiêm của bản thân không cho phép cậu làm như vậy.
Đúng vậy, tại sao cậu lại muốn lừa anh chứ?
“Bởi vì tôi thích anh.” Lăng Hàm ngơ ngác, cậu cũng không ý thức được những lời mình nói ra miệng: “Tôi biết những chuyện tôi đã làm sẽ khiến anh xem thường tôi, tôi không muốn anh nhìn thấy mặt xấu xa của mình...”
Trong phòng rất im lặng.
Lúc rạng sáng cả thành phố đã chìm trong giấc ngủ say, phần lớn người còn đang say sưa trong giấc mộng, ngay cả xe cộ cũng rất ít.
Cả thế giới gần như yên tĩnh.
Lăng Hàm thầm cảm ơn thượng thế khi để cho cả thế giới biến thành màu đen, để cho thế nhân ngủ say, như vậy sẽ chẳng ai nhìn thấy cậu chật vật cùng thê thảm thế này. Chuyện dọn đồ cậu đã làm đến quen tay vì có quá nhiều lần cậu phải nhếch nhác rời đi như thế này, tựa hồ cậu đã quá quen với việc gói ghém đồ đạc của mình, lại càng quen với việc ở nhưng không để lại bất cứ dấu vết nào. Đồ đạc của cậu rất ít, đại khái trong bóng tối âm thầm cậu đã dự đoán được mình sẽ rời khỏi đây nhanh thôi.
Lúc thu dọn đồ đạc, Lục Tư Nguyên nói: “Ngày mai cậu có thể đi.”
Lăng Hàm lắc đầu: “Không được.”
Lục Tư Nguyên dựa người trên cánh cửa, tâm trạng uể oải, ánh mắt hờ hững, anh không giữ cậu lại mà chỉ im lặng nhìn cậu đóng gói đồ đạc rời đi.
Lăng Hàm cúi đầu, đeo ba lô đi lướt qua anh.
Quả nhiên trên đường chẳng có ai, ngay cả xe cộ cũng không có, ánh đèn đường mờ mịt. Một mình Lăng Hàm đi lang thang không mục đích trên đường cái, cậu chưa từng nghĩ sẽ tìm đến ai bởi vì chắc chắn người ta sẽ truy hỏi nguyên nhân mà cậu đã không còn sức lực giải thích. Đầu của cậu lúc này rất lộn xộn, không có chút hào hứng nào.
Lăng Hàm cứ đi mãi về phía trước, từ lúc trời tờ mờ sáng, trong bóng đêm thăm thẳm dần xuất hiện những tia sáng màu xanh. Người đi lại trên đường dần dần nhiều hơn, xe cộ cũng đông đúc hơn, âm thành dần ồn ào.
Có người đi đường ngạc nhiên liếc nhìn cậu như đang phán đoán xem không biết đây có phải nghệ sĩ trên tivi hay không? Lăng Hàm hoàn toàn không chú ý tới, cậu giống như một u hồn tự do lướt đi trên con đường.
Đi không biết bao lâu, đột nhiên có người kéo cậu lại, sau đó quát to một tiếng: “Là thật!”, tiếp đó xung quanh có vô số người tràn tới, vẫy vẫy tay với cậu. Đủ loại âm thanh nhao nhao tới gần, những người đó há mồm ngậm miệng, cố gắng nói gì đó nhưng Lăng Hàm chẳng hề nghe lọt nổi một chữ.
Cậu mịt mờ đứng tại chỗ, đầu càng ngày càng đau.
Bất thình lình có người giật lấy cánh tay của cậu, kéo cậu vào một lồng ngực cứng rắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến cảm giác lạnh lẽo của cậu biến mất. Người này nói gì đó, âm thanh rất quen thuộc nhưng cậu lại chẳng thể nghe được rõ ràng.
Người đó không ngừng ngăn cản những người xung quanh tới gần, người đó nắm tay Lăng Hàm rất chặt, kéo cậu ra khỏi đoàn người.
Bàn tay của người này rất nóng, nóng đến cháy bỏng.
Lăng Hàm mơ màng bị kéo vào trong một chiếc xe, người nọ tiếp tục nói chuyện với cậu nhưng cậu không nghe rõ. Cơn buồn ngủ dâng lên như cơn sóng triều đánh úp lên tinh thần vốn đang yếu ớt của cậu, Lăng Hàm co ro ngồi trên ghế lái phụ, không lâu sau thì chẳng còn biết gì nữa.
Lúc ngủ cậu còn mơ một cơn ác mộng, trong cơn ác mộng đó Bạch Tử Sách với Lăng Hàm đan xen lẫn lộn vào nhau khiến cho cậu không thể phân biệt được rốt cuộc cậu là ai. Thậm chí còn có cảnh tượng lúc Bạch Tử Sách cùng Lục Tư Nguyên ở cùng nhau, ngay cả những lúc ánh mắt vô tình giao nhau hay những lần tình cờ gặp mặt cũng hiện ra. Nếu không nhờ giấc mơ này, Lăng Hàm hoàn toàn không biết hóa ra cậu với Lục Tư Nguyên đã có nhiều lần gặp mặt ngắn ngủi như vậy.
Lần thứ hai tỉnh lại, đầu của Lăng Hàm không còn mê mang như trước nhưng mí mắt thì vẫn nặng nề. Cậu từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng toát, mũi ngửi được mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cậu cũng coi như là khách quen của bệnh viện nên lập tức nhận ra mình đang ở đâu.
Lăng Hàm không vội vàng ngồi dậy mà lẳng lặng nằm trên giường gặm nhấm cảm giác lưu lại sau giấc mơ, đáng tiếc cậu không nhớ được cái gì, dường như giấc mộng lộn xộn bừa bãi kia đã được bộ não xóa sạch ngay trong thời khắc cậu tỉnh lại, hoàn toàn không để lại bất cứ một dấu vết nào.
Thứ duy nhất còn lại là cảm giác buồn man mác không biết vì sao.
Lăng Hàm chỉ biết đại khái mình đã mơ thấy cái gì, nhưng cũng chỉ có như vậy.
Mối quan hệ của cậu với Lục Tư Nguyên cũng giống như giấc mơ vừa rồi, nát vụn, ám muội, giống như bụi bặm lơ lửng trong không trung, bay là là rồi vút đi nhưng cũng có mảnh rơi trên mặt đất, không bay nổi.
Nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, cậu có cảm giác bản thân thật vô dụng. Nếu lúc đó cậu gặp phải người xấu chắc cũng sẽ không phản kháng mà ngoan ngoãn đi theo. Đến giờ nghĩ lại mới thấy sợ, may mà cậu gặp được người tốt, thậm chí còn đưa cậu vào bệnh viện.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng mở ra, Lăng Hàm nghiêng đầu, thấy Chu Thành xuất hiện liền giật mình.
Cậu lập tức ngồi dậy, day day huyệt Thái Dương, nói: “Tại sao anh lại ở đây?” Trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự nghi ngờ.
Chu Thành thả một hộp sữa tươi vào trong tay cậu, mỉm cười, nói: “Cậu quên rồi sao? Hôm qua chính tôi đã đưa cậu vào đây.”
Lăng Hàm nhớ lại tình cảnh lúc đó, quả thật có người kéo cậu vào trong xe rồi đưa đi, cậu cảm thấy người kia rất quen thuộc, xem ra người đó chính là Chu Thành.
Chu Thành mặc một bộ đồ bình thường, áo khoác màu vàng nhạt, quần màu nâu sẫm, những món đồ trên người anh ta không có món nào không phải hàng hiệu, có cảm giác cực kì xa xỉ, trông rất có tinh thần.
Nếu là lúc trước, Lăng Hàm tránh còn không kịp, nhưng hiện giờ đối mặt Chu Thành, đầu sỏ gây nên tranh cãi giữa cậu và Lục Tư Nguyên thì cậu chẳng có chút cảm xúc gì. Lục Tư Nguyên với cậu đã cắt đứt, không cần phải... không cần phải tiếp tục phân rõ giới hạn với Chu Thành, hơn nữa cậu cũng chẳng còn sức mà làm vậy.
Chu Thành ngồi bên giường, đưa tay muốn xoa đầu Lăng Hàm lại bị cậu tránh đi.
Bàn tay của anh ta cứng ngắc dừng giữa chừng, một lúc lâu sau mới làm như không có chuyện gì thu tay lại: “Cậu bị sốt, nhiệt độ rất cao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...