“Gọi Chu Thành là được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu.” Chu Thành đặt cuốn tạp chí lên mặt bàn trà bằng thủy tinh rồi đứng lên, nhấc chân dài bước tới, đưa tay vỗ bả vai của Lăng Hàm: “Chẳng phải lần trước đã nói nếu không làm tình nhân được thì làm bạn sao, khách sáo như vậy làm gì?”
Trợ lý của Lăng Hàm trợn tròn hai mắt, vẻ mặt giật mình.
Sắc mặt của Lăng Hàm trở nên xanh mét, cậu lùi một bước tránh đi tay của anh ta rồi nghiêm mặt nói: “Chu tổng, anh đừng nói đùa nữa!”
Chu Thành sửng sốt, lập tức giơ hai tay lên nói: “OK, tôi xin lỗi, hôm nay tôi tới đây là để mời cậu ăn cơm.”
Lăng Hàm không muốn tiếp tục giao du với người này nên nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi.”
Sau đó cậu còn giơ tay lên để nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi hô: “Oa, đã muộn thế này rồi cơ à, tôi phải đi mau lên mới được.”
Chu Thành chẳng để bụng, cười khẽ: “Có muốn xem tấm ảnh này một chút rồi hãy quyết định xem có nên đi ăn tối với tôi không?”
Bước chân của Lăng Hàm dừng lại, cậu quay đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Chu Thành cười như thể đã biết trước, anh ta móc một tấm ảnh từ trong túi ra rồi đưa cho Lăng Hàm. Thái độ chắc chắn của anh ta khiến Lăng Hàm nghi hoặc, cậu nhận lấy tấm ảnh đó, hai con mắt đột nhiên ngưng lại: “Đây là...”
“Bây giờ có muốn đi ăn tối với tôi hay không đây?” Chu Thành nghiêng đầu nói.
Biểu cảm của Lăng Hàm thay đổi một chút, sau đó quay đầu nói với trợ lý: “Anh đi về trước đi.”
Ánh mắt của trợ lý kia qua lại giữa hai người một chút, sau đó gật đầu đồng ý, xách đồ của Lăng Hàm xoay người rời đi, không hề hỏi nhiều. Lăng Hàm với Chu Thành cũng rời khỏi tòa soạn đi đến bãi đỗ xe.
Trong bãi đỗ xe không có nhiều người lắm, vừa lên xe Lăng Hàm đã không chờ nổi mà giơ giơ tấm ảnh chụp trong tay lên: “Tấm ảnh này ở đây ra?”
Đây là bức ảnh chụp một người đàn ông, người này mặc quần jean, trên lưng đeo một cái ba lô, có vẻ như người này đang chạy đi, mặt hướng về phía ống kinh nhưng có vẻ người này không nhận ra là đang bị chụp lén.
Người đó chính là tên trai bao mà Lăng Hàm tìm đã lâu không thấy, là nhân vật chính hại cậu dính vào scandal “gọi trai bao” năm xưa.
Chu Thành cho xe chạy đi, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Từ lúc cậu nói cho tôi biết quan hệ giữa Chu Bắc Hiền và Bạch Tử Sách tôi đã cho người bắt tay vào điều tra.”
“Hiện giờ cậu ta đang ở đâu? Tấm ảnh này chụp được ở chỗ nào?” Lăng Hàm hỏi liên tục.
Chu Thành quay sang nháy mắt mấy cái với cậu: “Chờ lát nữa sẽ nói cho cậu.”
Lăng Hàm nghiến răng, hầm hừ ngồi tại chỗ rồi đem tấm ảnh nhét vào túi quần của mình. Cậu có cảm giác mình như con cá còn Chu Thành đang câu cá, tấm ảnh kia chính là mồi của anh ta, thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu không có cách nào từ chối.
Nửa giờ sau hai người họ đi vào một câu lạc bộ tương đối lịch sự, câu lạc bộ này được thiết kế ngay trong công viên lưng dựa vào hồ, yên tĩnh giữa hoàn cảnh ồn ảo, tất nhiên giá cả cũng vô cùng sang quý, người bình thường có khi còn chẳng thể uống nổi chén nước ở đây.
Đời trước Lăng Hàm cũng từng tới đây, cũng biết người ở đây không có tiền thì cũng có quyền, hơn nữa đa phần là vì mời khách mới tới đây.
Chu Thành mời cậu tới nơi này có thể thấy được anh ta có mười phần thành ý. Tiền nong chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là những chỗ riêng tư như thế này khó tránh khỏi sẽ gặp phải người quen, nói cách khác Chu Thành có ý giới thiệu Lăng Hàm với những người trong giới.
Lăng Hàm biết được ẩn tình trong đó nên do dự không tiến lên. Chu Thành không sợ bị người phát hiện nhưng cậu thì sợ. Nếu như trong lòng cậu không có ai chắc cậu sẽ rất vui lòng đi vào đây làm cáo mượn oai hùm, đằng nào cũng không phải quan hệ thuần khiết. Thế nhưng hai ngày trước Lục Tư Nguyên từng hỏi cậu như vậy, khi đó cậu còn thề son sắt là không hề có quan hệ gì, kết quả chớp mắt một cái lại cùng Chu Thành tới những nơi thế này, nhỡ đâu để anh biết...
Cậu trù trừ đứng ngoài chưa tiến vào, Chu Thành cũng không giục mà chỉ đứng trên bậc thang chờ, trên mặt nở một nụ cười nhạt như thể anh ta đã chắc chắn rằng Lăng Hàm sẽ không từ chối. Cái dáng vẻ đó làm Lăng Hàm giận đến nghiến răng kèn kẹt, thế nhưng sự thật là cậu hoàn toàn không chống lại được sức mê hoặc của manh mối anh ta đang nắm giữ.
Chẳng liên quan! Chắc sẽ không xui xẻo đến mức bị Lục Tư Nguyên phát hiện đâu...
Hơn nữa cậu với Chu Thành bàn chuyện nghiêm túc, lại chẳng có quan hệ gì không thể cho người khác biết, như vậy có gì mà chột dạ?
Lăng Hàm âm thầm suy nghĩ một chút, càng nghĩ lại càng thấy đúng. Quả thật cậu với Chu Thành không hề có quan hệ gì không đứng đắn, hoàn toàn chỉ là đi vào ăn cùng nhau một bữa cơm mà thôi, không nên nghĩ quá nhiều.
Chuẩn bị tinh thần xong xuôi, Lăng Hàm chỉnh lại quần áo rồi điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt sau đó bước lên cầu thang, cùng Chu Thành đi vào đại sảnh.
Chu Thành đã đặt phòng trước, vừa bước chân vào đã có người phục vụ xinh đẹp tới đón tiếp. Dịch vụ của câu lạc bộ này rất tốt cũng có yêu cầu rất cao đối với các nhân viên phục vụ, nhân viên nữ phải cao trên 165 centimet, nhân viên nam phải cao trên 175 centimet, đồng thời cũng phải có gương mặt ưa nhìn, có hơi giống điều kiện chọn người của các công ty giải trí.
Quả nhiên, đi vào không bao lâu đã gặp một người nhìn qua giống như một tinh anh trong giới doanh nhân cười nói đi tới, người nọ vừa nhìn thấy Chu Thành là lập tức tiến lên chào hỏi, đồng thời cũng âm thầm quan sát Lăng Hàm.
Lăng Hàm cảm thấy rất xấu hổ nhưng biểu cảm vẫn tỏ ra thản nhiên.
“Chu tổng, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này!” Một đám người cười ha ha.
“Lý tổng, Trương tổng, Vương tổng, thật trùng hợp quá, mọi người cũng tới đây thế này.”
“Ôi, bọn tôi sắp đi rồi nhưng nếu Chu tổng đã tới thì nhất định phải uống một chén rồi mới đi được.” Mấy vị lão tổng khách sáo nói, sau đó quay sang phía Lăng Hàm: “Vị này chính là...”
Chu Thành cười giới thiệu: “Đậy là bạn của tôi, Lăng Hàm.”
Sau đó anh ta giới thiệu cho Lăng Hàm mấy người này, thực tình Lăng Hàm còn chẳng nhớ rõ bọn họ là ai, kêu bừa hai tiếng coi như ứng phó cho qua.
Mấy vị lão tổng kia nể mặt mũi của Chu Thành nên đối xử với người lạ như Lăng Hàm cũng coi như thân thiết, rất nhiệt tình kéo bọn họ vào lô ghế uống rượu.
Chu Thành không thể chối từ, kinh nghiệm chinh chiến bao năm nên anh ta khá biết điều, cùng đi vào lô ghế với mấy vị lão tổng kia.
Lăng Hàm lưỡng lự, Chu Thành lại cười với cậu, có lẽ anh ta cảm nhận được cậu không muốn theo cùng cho nên nói: “Vào phòng trước chờ tôi.”
Mấy vị lão tổng kia đều là những con cáo già sành sỏi, bọn họ lập tức nhìn ra được điều gì đó trong mắt Chu Thành nên càng thêm nhiệt tình, thậm chí có người còn trực tiếp kéo Lăng Hàm: “Vào đi, khách sáo làm gì, mọi người đều là bạn bè với nhau cả, uống một ly với nhau nào.”
Không phải Lăng Hàm chưa từng thấy qua tình huống thế này, cậu ngẫm nghĩ một chút thấy có lẽ đám lão tổng này sẽ là chủ đầu tư sau này của mình cho nên cậu không từ chối, cố gắng ở lại.
Những người khác lập tức để cậu ngồi bên cạnh Chu Thành.
Chu Thành cười híp mắt không từ chối.
Mấy lão tổng kia mời rượu Chu Thành, Chu Thành vừa định nâng ly thì Lăng Hàm bất giác đưa tay ra cản lại: “Bác sĩ nói anh không được uống rượu.”
Nói xong cậu lập tức hối hận, cậu điên rồi, Chu Thành có uống rượu vào rồi đau dạ dày hay không đâu có liên quan gì đến cậu đâu?
Chu Thành cũng sửng sốt, trong đôi mắt đen nhánh của anh ta khẽ lóe sáng rồi lập tức cười nói: “Uống một chút không sao đâu mà.”
Trong nhóm lão tổng kia làm gì có người nào ngu ngốc, nghe Lăng Hàm nói thế vội vàng ngăn cản: “Thì ra Chu tổng bị đau dạ dày, không thể uống, không thể uống!”
Một người khác lại nói: “Đúng thế đúng thế, tình nghĩa giữa chúng ta đâu chỉ dựa vào vài ba chén rượu đâu, giờ đang thịnh hành cách sống lành mạnh, uống rượu làm gì hại người.”
Chu Thành cười ha hả: “Nói gì vậy chứ, mấy vị đại ca mời tôi uống thì Chu Thành này phải liều mình bồi quân tử mới phải, dù cho uống đến chảy máu dạ dày cũng phải uống!”
Sau đó anh ta cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, phóng khoáng không gì sánh được.
Hành động của Chu Thành thực sự nằm ngoài dự đoán của Lăng Hàm, lấy địa vị của anh ta hoàn toàn không phải làm đến mức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...