Ảnh Đế Thị Phi

Lăng Hàm tỏ vẻ bình tĩnh: “Chu tổng, tìm tôi có việc gì không?”

Chu Bắc Hiền không muốn phí lời với cậu mà hỏi một câu phủ đầu luôn: “Có phải cậu làm không?”

Lăng Hàm giả ngốc: “Không biết Chu tổng đang nói gì vậy?”

Chu Bắc Hiền quát: “Cậu biết tôi đang nói cái gì. Tối hôm đó cậu là người gọi vợ của Mã Bằng Ba đến đúng không! Cũng là cậu đặt Y Tự lên giường của Mã Bằng Ba!”

Lăng Hàm nhướn mày: “Chu tổng, anh có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ, đừng nói năng bừa bãi.”

Chu Bắc Hiền cười lạnh, chỉ vào mũi cậu và mắng: “Cậu cảm thấy tôi không có chứng cứ à? Nhân viên phục vụ đó đã nói ra tất cả sự thật, cậu có cãi láo nữa cũng vô dụng thôi. Cậu bảo người phục vụ đó theo dõi Y Tự, sau đó đổi cậu ấy đến giường của Mã Bằng Ba.”

Lăng Hàm rất bình tĩnh: “Nếu anh đã biết toàn bộ sự thật, vậy cũng nên biết rằng, ban đầu họ muốn hãm hại tôi, không phải tôi muốn hại họ. Tôi chỉ dùng gậy ông đập lưng ông thôi, sao hả? Chỉ cho phép họ hại tôi chứ không cho phép tôi phản đòn à?”

Chu Bắc Hiền cười lạnh: “Cậu vẫn không vừa mắt với Y Tự nhỉ, chỉ một lòng muốn ‘chỉnh đốn’ cậu ấy thôi đúng không? Cậu và cậu ấy có mâu thuẫn, tất nhiên sẽ muốn cậu ấy chết.”

Lăng Hàm đáp: “Chu tổng quá lời rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn cậu ta chết.”

Chu Bắc Hiền hỏi lại với vẻ không thể tin nổi: “Tại sao cậu hại cậu ấy như vậy? Rốt cuộc cậu ấy đã đắc tội gì với cậu?”


Lăng Hàm cười lạnh: “Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, là họ muốn hại tôi trước, nếu như phản ứng của tôi không nhanh nhạy, hôm nay người bị nhà nhà đòi đánh là tôi. Nếu như người xảy ra chuyện là tôi, Chu tổng, anh có gọi cậu ta tới văn phòng để chất vấn để trách mắng thế này không? Anh có ra mặt vì tôi không? Anh có hao tâm tổn trí vì tôi không?”

Chu Bắc Hiền im lặng.

Lăng Hàm bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào hắn: “Anh sẽ không làm vậy đâu, bởi vì cậu ta mới là tình yêu đích thực của anh, tôi chỉ là hàng thay thế thôi. Nếu như tôi xảy ra chuyện này, chắc chắn anh còn chẳng buồn hỏi han nữa cơ.”

Chu Bắc Hiền cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm: “Lẽ nào cậu đang ghen tị với cậu ấy, cậu hại cậu ấy là vì tôi?”

Lăng Hàm sững sờ, Chu Bắc Hiền tưởng tượng hơi quá đà rồi đấy! Lẽ nào hắn nghĩ cậu và Y Tự đang tranh đoạt tình nhân? Người này thích dát vàng lên mặt, thích coi mình là nhất quá rồi đấy!

Cậu cười lạnh: “Chu tổng, đừng tự nghĩ mình quan trọng lắm. Tôi làm như vậy không phải vì anh, tôi và cậu ta có quá nhiều ân ân oán oán, xảy ra chuyện như thế này cũng chỉ có thể trách bản thân cậu ta thôi.”

“Cho nên cậu thừa nhận cậu làm à?”

Lăng Hàm nói: “Tôi nói rồi, ngay từ đầu họ đã muốn hại tôi, bỏ thêm thuốc ngủ vào rượu của tôi, nhưng bị tôi phát hiện, tôi đổi ly rượu, nếu là anh, lẽ nào anh có thể nuốt trôi cục tức này? Chu tổng, tôi không phải thánh để người khác chèn ép mà chỉ lặng lẽ nín nhịn. Lẽ nào trong lòng Chu tổng chỉ có phép cậu ta bắt nạt tôi, không cho phép tôi phản công?”

“Chu tổng, tôi thừa nhận do tôi làm, vậy thì bây giờ anh muốn trừng phạt tôi à?”

Chu Bắc Hiền lặng im. Hắn tìm Lăng Hàm tới chỉ để xác nhận chân tướng sự thật, nhưng xác nhận rồi, lại không biết nên làm thế nào. Như Lăng Hàm nói, quả thực Y Tự và Mã Bằng Ba hùa nhau lên kế hoạch muốn hại Lăng Hàm, Lăng Hàm chỉ thuận nước đẩy thuyền, tặng một đòn đánh trả thôi.

Về mặt lý trí, Chu Bắc Hiền biết Lăng Hàm nói đúng, nhưng về mặt tình cảm vẫn khó lòng chấp nhận được.

Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào mặt hắn, biết hắn đang nghĩ gì, người này luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Bây giờ hắn nổi giận như điên, trông qua thì giống như đang bất bình thay cho Y Tự, thực chất chỉ vì tổn hại về lợi ích thôi.

Bởi vì hắn đã tốn quá nhiều tâm tư để bồi dưỡng Y Tự, kết quả Y Tự hủy hoại hết, sự nghiệp của hắn cũng tan thành mây khói theo.

“Cậu đi đi.” Sau cùng Chu Bắc Hiền chỉ nói vậy.

Lăng Hàm thản nhiên rời khỏi văn phòng của hắn, cậu biết, với tính cách có thù phải báo của Chu Bắc Hiền, chắc chắn những ngày tháng tới đây mình sẽ không dễ sống, nhưng cậu đã sớm dự tính đến ngày này rồi. Nếu như có thể cho đôi cẩu nam nam kia sống khổ sở, cậu có thể trả bất cứ giá nào.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Lăng Hàm phát hiện ra hoạt động tuyên truyền của mình bị hủy bỏ, vốn dĩ cậu có một hoạt động quảng cáo và một chương trình tạp kỹ, không ngờ lại bị dừng hết toàn bộ. Lý do được báo với cậu là vì cậu và Y Tự ở chung một đoàn phim, hơn nữa hai người là bạn thân, vì ảnh hưởng tiêu cực từ Y Tự nên hoạt động của Lăng Hàm cũng sẽ tạm ngừng.


Khi nghe được lý do này, Lăng Hàm cười lạnh, rõ ràng Chu Bắc Hiền muốn dùng lý do này để khiến cậu buồn nôn.

Là bạn với Y Tự?

Không đi thì tôi, cậu cũng không ham hố gì mấy hoạt động ấy.

Hơn nữa đợt này cậu không được nghỉ ngơi nên rất muốn đi du lịch một chuyến cho thư giãn.

Nghĩ là làm ngay, Lăng Hàm chuẩn bị ra nước ngoài sống vài ngày thanh tịnh, thế mà chưa kịp đóng gói hành lý đã nhận được điện thoại từ Tần Vĩnh. Tần Vĩnh nói có một nhân vật, mong cậu có thể đi thử vai.

Lăng Hàm vừa vui mừng vừa kinh ngạc, lần này cậu chẳng làm gì mà chuyện đã được giải quyết, đúng là hơi sai trái, sau đó cậu đột nhiên nhớ ra, mình đã đồng ý để Tần Vĩnh làm quản lý rồi, anh ta giúp mình sắp xếp công việc cũng là tất nhiên thôi. Cậu biết Tần Vĩnh sẽ không lấy công việc ra đùa cợt, vì thế nhanh chóng đồng ý với anh ta.

“Bốn giờ chiều nay, ở văn phòng của Quất Tử Ảnh Thị.”

“Quất Tử Ảnh Thị?” Lăng Hàm do dự trong chốc lát, nghĩ kĩ lại, cảm thấy tên công ty này quen quen nhưng không nhớ được đã nghe thấy tên nó ở đâu, chắc không phải là công ty lớn.

“Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.” Tần Vĩnh nói xong rồi cúp máy.

Lăng Hàm cầm điện thoại ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra Quất Tử Ảnh Thị là sao, đó là một trang web chuyên về video, chủ yếu phát triển theo hướng video, nghe nói là trang web mà Ứng Thiên mới xây dựng, giống như Bạch Ngân của trang Phong Mị, nhưng video đăng tải chuyên nghiệp và trẻ trung hơn.

Lăng Hàm lên mạng tra cứu, quả nhiên phát hiện ra điều này. Gạt bỏ suy nghĩ đi du lịch, cậu vào phòng tắm một cái rồi thu dọn đồ đạc, đợi đến giờ rồi ra cửa.


Theo địa chỉ mà Tần Vĩnh đã gửi, Lăng Hàm đến một tòa nhà lớn, trên đó viết mấy chữ “Ứng Thiên Media”, nếu so sánh với tòa nhà của GMG thì mỗi bên một vẻ, nhưng đều lộng lẫy như nhau. Nếu như GMG theo phong cách hậu hiện đại rất lộng lẫy tráng lệ thì tòa nhà của Ứng Thiên nho nhã mà cổ điển, khá khiêm tốn chứ không có vẻ vênh váo quá mức.

Lăng Hàm nghĩ: Quất Tử chắc hẳn nằm trong tòa nhà này?

Lăng Hàm bước vào trong, đi thang máy tới tầng mười bảy. Sau khi thang máy mở ra, Lăng Hàm nhìn ngay thấy mấy chữ Quất Tử Ảnh Thị được khắc trên tường.

Lăng Hàm biết đã đến điểm đích rồi.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đứng ở quầy lễ tân của Quất Tử Ảnh Thị, trông rất có sức sống, thấy Lăng Hàm, cô nàng nở nụ cười rất tươi.

“Chào anh!”

Lăng Hàm tháo kính đen. Cô gái kia lập tức lộ vẻ mừng vui: “Lăng Hàm, anh là Lăng Hàm à! Em thích anh lắm đó! Cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Lần đầu tiên Lăng Hàm gặp được fan hâm mộ nhiệt tình như vậy, cậu sờ mũi, có vẻ ngượng ngùng. Kiếp trước cậu được fan theo đuổi và tung hô thành quen rồi, kiếp này lần đầu tiên được đón tiếp nồng hậu như thế.

“Tôi đến để thử vai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui