Ảnh Đế Thị Phi

Tiếng mở cửa làm Y Tự ngẩng đầu khỏi tấm ảnh, vừa hay thấy Chu Bắc Hiền đang đẩy cửa bước vào, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt.

Y Tự đứng phắt dậy, con mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào hắn, giọng nói cao vút một cách bất thường: “Anh đi đâu?”

Chu Bắc Hiền hơi sững sờ, lập tức nhíu mày: “Em làm sao vậy?”

“Em hỏi anh đi đâu?” Y Tự lặp lại câu hỏi.

Chu Bắc Hiền nhíu chặt chân mày, nói: “Có một bữa tiệc, uống với mấy người bạn vài chén.”

“Bạn bè?” Y Tự cười lạnh một tiếng: “Là tình nhân chứ!”

“Em đang nói cái gì vậy?” Chu Bắc Hiền chau mày, giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ như trước, rất ít khi hắn rơi vào tình trạng cảm xúc bị xao động mạnh mẽ: “Là ai nói bậy bạ khiến bảo bối Y Tự của anh hiểu lầm vậy?”

Y Tự đột nhiên ném di động về hướng hắn, Chu Bắc Hiền vội vàng đón lấy.

“Tự xem đi!” Y Tự nói một cách lạnh lùng.


Chu Bắc Hiền khẽ nhíu mày, cầm di động lên liền thấy bức ảnh trên màn hình.

Hắn cười rộ: “Chỉ bức ảnh này thôi mà khiến bảo bối Y Tự tức giận hả?”

“Quan hệ của anh với Lăng Hàm là thế nào?” Y Tự không để ý tới câu hỏi của hắn, ép hỏi.

“Cậu ta là nghệ sĩ dưới trướng của anh, quan hệ chỉ có như vậy.” Chu Bắc Hiền vẫn không biến sắc, hòa nhã nói: “Tối hôm nay quả thực anh có ăn cơm với Lăng Hàm cũng kết thúc rất nhanh, lúc đó hẳn mới tám giờ! Sau đó anh đi gặp bạn bè khác, người có thể gửi ảnh cho em hẳn là nên gửi một tấm anh với bạn bè ở quán karaoke ca hát nữa, như vậy em sẽ không hiểu lầm.”

Y Tự nửa tin nửa ngờ.

Chu Bắc Hiền cởi áo khoác ra, vừa tháo cà vạt vừa bước tới gần Y Tự, kéo vai của cậu ta ngồi vào ghế sô pha: “Không biết em đã nghe nói đến chuyện Chu Thành chưa nhỉ?”

“Chu Thành?” Chắc chắn Y Tự đã từng nghe nói đến vị đại công tử này của nhà họ Chu, anh trai của Chu Bắc Hiền.

“Anh ta vừa mới trở về đã định thành lập một bộ phận đặc biệt, nói là đào tạo người mới nhưng thực chất là đang cướp đoạt công việc của anh! Trong khoảng thời gian gần đây anh ta đã gặp gỡ không ít nghệ sĩ, cố gắng kéo những người này đến bên mình, Lăng Hàm cũng là một trong số đó.”

Y Tự có chút ghen tị nói: “Lăng Hàm quan trọng như vậy sao? Đáng giá để anh ta cướp?”

Chu Bắc Hiền cười rộ: “Chưa kể còn rất trùng hợp, Lục Tư Nguyên xem trọng A Khôn nên đề bạt anh ta với cha! Chu Thành đột nhiên chui ra nói muốn những nghệ sĩ trong tay A Khôn, còn đặc biệt nhắc tới Lăng Hàm! Lăng Hàm lại là nghệ sĩ ở bên anh, nếu như anh chấp nhận chuyện bị cướp mất nghệ sĩ ngay trước mặt cha thì mặt mũi anh để vào đâu được nữa?”

“Vậy nên anh mới đặc biệt mời Lăng Hàm ăn cơm?” Y Tự giúp hắn nói ra câu tiếp theo.

Chu Bắc Hiền gật đầu một cái: “Không sai, giờ mới biết à?”

Mọi thứ đều nói xuôi, có lý có chứng cứ, cuối cùng Y Tự cũng hết giận nhưng trong lòng vẫn có một chút bất an cùng nghi ngờ. Thế nhưng lý do của Chu Bắc Hiền quá hoàn hảo nên cậu ta không tiện chất vấn thêm, cuối cùng hít vào một hơi rồi nói: “Về sau anh đừng gặp mặt cậu ta nữa.”

“Ngoại trừ vấn đề công việc anh sẽ không gặp mặt cậu ta.” Chu Bắc Hiền mỉm cười trả lời.

Y Tự vừa định nổi giận tiếp, nhưng khi thấy đôi mắt mỉm cười kia của Chu Bắc Hiền, cậu ta lại chẳng nói được gì. Hai người họ quen biết từ nhỏ, số lần Chu Bắc Hiền dao động tâm tình cực ít, lúc nào cũng giữ nguyên một vẻ mặt tươi cười đó, thế nhưng Y Tự biết Chu Bắc Hiền đã tức giận, chuyện hắn đã quyết định không một ai có thể thay đổi.

Y Tự cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng cũng chỉ có thể nhịn xuống.


Lăng Hàm gửi tin nhắn xong liền mỉm cười, năm đó lúc cậu với Chu Bắc Hiền ở bên nhau có người lén lút gửi tin nhắn cùng với ảnh chụp cho cậu, báo cho cậu biết Chu Bắc Hiền với Y Tự gian díu với nhau. Đến giờ cậu vẫn không biết người gửi tin nhắn kia là ai, nhưng cảm giác nghi ngờ, đau khổ vẫn lưu lại trong lòng cậu, cảm giác bị hành hạ một cách chậm rãi bởi thủ đoạn mềm dẻo cũng nên để Y Tự nếm thử xem sao.

Nếu đã là tình yêu đích thực tất nhiên sẽ chịu nổi sóng gió, nếu như không phải tình yêu đích thực thì với quan hệ dựa vào quyền lợi của Chu Bắc Hiền của Y Tự sẽ khiến Y Tự có cảm giác nguy hiểm.

Ngày hôm sau Lăng Hàm tới công ty xin nhà ở, A Khôn vẫn là quản lý của cậu như lúc trước, anh ta thấy cậu xin nhà thì vô cùng kỳ quái, Lăng Hàm cũng chỉ nói là không có tiền. A Khôn là một trong số ít những người biết được cuộc sống thật của cậu, hoàn toàn biết rõ tình trạng kinh tế của cậu nên nghe Lăng Hàm nói lý do chỉ lộ vẻ đã hiểu.

Không biết có phải là do thái độ phân biệt đối xử hay không mà có rất nhiều chuyện A Khôn không hề khống chế Lăng Hàm, thái độ rất thoải mái. Quá trình xin vào ký túc xá vô cùng thuận lợi, chỉ cần đơn xin phê chuẩn đến tay Chu Bắc Hiền là xong.

Lăng Hàm nghĩ, lúc Chu Bắc Hiền thấy đơn xin chung cư của cậu sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?

Nếu hắn thật sự có hứng thú với cậu có lẽ sẽ không mặc kệ. Thế nhưng tối qua cậu chẳng hề nể mặt Chu Bắc Hiền, có khi hắn đã biết khó mà lùi bước. Không ai hiểu lòng tự trọng của Chu Bắc Hiền cao thế nào hơn cậu. Nếu như Chu Bắc Hiền không tán cậu nữa, cậu cũng không cần tiếp tục gặp lại kẻ đáng ghét đó.

Một lát sau, A Khôn quay về, trên mặt có vài phần ngạc nhiên, sau đó nói với Lăng Hàm rằng Chu Bắc Hiền gọi cậu tới phòng làm việc của hắn.

Lăng Hàm nhíu mày, không ngờ sự cố chấp của Chu Bắc Hiền đối với cậu lại mạnh mẽ đến vậy.

“Để em qua đó.” Lăng Hàm mỉm cười gật đầu, đi tới phòng làm việc của Chu Bắc Hiền.

Phòng làm việc của hắn ở tầng bảy, trên đường đi tới cậu thấy Chu Thành. Lăng Hàm vừa thấy người này lập tức xoay người rời đi, cố gắng trốn vào một cái góc tối không người, đợi sau khi Chu Thành rời đi mới tiếp tục đi gặp Chu Bắc Hiền. Nào ngờ mắt của Chu Thành lại tinh như vậy, vừa đảo mắt đã thấy cậu rồi lập tức đuổi theo.

Trên hành lang vẫn còn những người khác, Lăng Hàm không thể làm gì quá mức, sợ lại xảy ra scandal không giải thích được, vì vậy cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên chào hỏi Chu Thành: “Xin chào Chu tổng.”


“Cần gì phải khách sáo như vậy?” Chu Thành nhướng lông mày tự đắc, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ xấu xa, như cười như không: “Nghe nói cậu xin ký túc xá à?”

Lăng Hàm hỏi: “Sao anh biết?”

Chu Thành đáp: “Tôi muốn biết thì sẽ biết, tại sao lại muốn xin nhà, cậu gặp khó khăn trong khoản tìm chỗ ở à?”

Trong mắt Lăng Hàm hiện lên vẻ tức giận, cảm thấy Chu Thành tới là để chế giễu cậu, tình hình của cậu như thế nào chẳng phải Chu Thành là người biết rõ nhất sao? Không phải chính là tên này đuổi cậu ra khỏi nhà hả?

Nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh thân thiết kia của Chu Thành, cậu chỉ cảm thấy đối phương thực sự đang lo lắng cho cậu.

Lẽ nào tên này thực sự quan tâm chuyện cậu sống thế nào?

Trên hành lang không còn người nào, chỉ có Chu Thành cùng với trợ lý của anh ta, Chu Thành khẽ nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không về căn nhà kia, nếu như cậu muốn thì có thể về đó...”

“Xin lỗi, tôi đã đi rồi sẽ không về nữa.” Lăng Hàm không biến sắc cắt lời, đùa chắc, sao cậu có thể trở về đó được?

Chu Thành sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận