Ra khỏi toilet, trong nhà hàng im ắng, những nhân viên phục vụ lẳng lặng đứng chờ, đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn.
Lăng Hàm cùng với Chu Bắc Hiền ngồi xuống, vị trí của hai người lúc này là vị trí đẹp nhất trong nhà hàng, sát bên cạnh bức tường thủy tinh, chỉ cần nghiêng đầu là có thể ngắm cảnh đêm. Lúc này chừng bảy giờ tối, trời đã tối, mây rất dày che khuất trăng cùng sao trên bầu trời.
“Có thích không?” Thấy cậu ngắm cảnh đêm, Chu Bắc Hiền hỏi.
Lăng Hàm “ừm” một tiếng: “Cũng được.”
Chu Bắc Hiền cười rộ lên, đột nhiên vỗ tay một cái, tiếng dương cầm du dương cất lên. Lăng Hàm quay đầu lại liền thấy trên sân khấu đặt đàn dương cầm, giữa nhà hàng có một nghệ sĩ đánh đàn mặc áo bành tô đang ngồi phía sau đàn dương cầm, ngón tay thon dài xinh đẹp bay lượn như bươm bướm, những âm thanh tuyệt vời nhẹ nhàng bay ra từ những đầu ngón tay.
Dưới ánh đèn rực rỡ, nhà hàng cao cấp chỉ có vỏn vẹn hai người, thức ăn đẹp mắt, âm nhạc du dương, người đàn ông đẹp trai... Lăng Hàm có cảm giác như nếu cậu là một người phụ nữ chắc đã cảm động đến rơi nước mắt rồi, đáng tiếc cậu không phải phụ nữ lại càng không phải là người biết rung động.
Lăng Hàm biết Chu Bắc Hiền đang nghi ngờ phản ứng lúc nãy của mình liền làm vẻ đang giận, nói: “Có phải anh coi tôi là phụ nữ đúng không?”
Chu Bắc Hiền sửng sốt, nói: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Lăng Hàm chỉ về phía đàn dương cầm rồi lại chỉ đồ ăn trước mặt: “Chẳng lẽ như thế này không giống sao?”
“Nếu như cậu để ý thì tôi có thể bảo nghệ sĩ kia rời đi.”
Lăng Hàm quyết định diễn bộ dạng tùy hứng này đến cùng, bắt đầu bắt bẻ Chu Bắc Hiền: “Vậy anh thừa nhận đang dùng cách tán gái để theo đuổi tôi?”
Chu Bắc Hiền cười khổ lắc đầu: “Đừng như vậy, cậu biết ý của tôi không phải như thế mà.”
“Tôi ghét nhất những người coi tôi là con gái!” Lăng Hàm đứng lên, tỏ vẻ phẫn nộ.
Chu Bắc Hiền cũng không tức giận chỉ quan sát cậu một chút, sau đó khoanh tay trước ngực rồi nheo mắt lại: “Hôm nay cậu có vẻ hơi kỳ lạ.”
Tim Lăng Hàm đập chệch một nhịp nhưng cậu hiểu lúc này không thể lùi bước, phải liều mạng diễn tới cùng.
“Không phải hôm nay tôi kỳ lạ mà tôi lúc nào cũng kỳ lạ hết.” Lăng Hàm cười khẩy: “Anh cho rằng anh làm mấy trò này là tôi sẽ tin anh sao?”
Chu Bắc Hiền cau mày, chắc hắn không ngờ rằng Lăng Hàm sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Lăng Hàm biết cậu phải viện cho mình một lý do, bằng không Chu Bắc Hiền chắc chắn sẽ nghi ngờ nên cậu nói: “Tôi làm người dưới trướng anh lâu như vậy, anh chưa bao giờ thể hiện rằng anh có hứng thú với tôi, chúng ta còn từng cãi nhau nữa, vì sao đột nhiên anh lại muốn theo đuổi tôi? Anh nói xem, nếu anh là tôi thì anh sẽ nghĩ thế nào?”
“Thì ra là vậy.” Vẻ mặt của Chu Bắc Hiền thả lỏng hơn một chút: “Hoàn toàn chính xác, nếu như tôi là cậu thì tôi cũng sẽ nghi ngờ mục đích của đối phương, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng tôi thật lòng.”
Lăng Hàm nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Chu Bắc Hiền thấy không gạt được cậu nên đành thở dài, thừa nhận: “Được rồi, tôi nói thật, tôi thích cậu là vì cậu giống một người.”
“Giống ai?” Lăng Hàm nhíu mày. Tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy đi! Chu Bắc Hiền đã bị dời trọng tâm.
“Bạch Tử Sách.” Chu Bắc Hiền thốt ra ba chữ, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà thở dài, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài niệm.
“Đây chẳng phải là sự thực đã biết từ sớm hay sao?” Lăng Hàm nhướn mày: “Chẳng lẽ anh không biết tôi có biệt danh là Tiểu Bạch Tử Sách?”
“Tôi biết.” Chu Bắc Hiền cười khổ, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàm rồi nghiêm túc nói: “Lúc cậu vừa vào công ty tôi đã chú ý tới cậu, nhưng ngoại trừ khuôn mặt có chút giống thì những thứ khác cậu chẳng hề giống cậu ấy chút nào, tôi cũng chưa bao giờ coi cậu là cậu ấy.”
“Vậy sao bây giờ...”
“Từ cái lần ở phim trường cậu mặc đồ cổ trang quay lưng về phía tôi thì đột nhiên tôi cảm thấy như đã trông thấy cậu ấy.” Chu Bắc Hiền chẫm rãi nói, trong đôi mắt đen nhánh vụt qua một tia cảm xúc phức tạp: “Bắt đầu từ lúc đó tôi mới để mắt đến cậu, cậu thật sự rất giống cậu ấy, không chỉ ở khuôn mặt mà ngay cả động tác của cậu cũng rất giống...”
Mặt Lăng Hàm không đổi sắc đứng đó một lúc lâu, sau đó chậm rãi cất lời: “Vậy ra anh đang coi tôi thành thế thân, đúng không?”
Chu Bắc Hiền im lặng một chút, nói: “Gần như vậy! Nhưng tôi có cảm giác với cậu.”
Lăng Hàm biết hắn đang nói thật, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi mới thả lỏng mặt: “Anh thích Bạch Tử Sách sao?”
Chẳng biết những lời này chạm đến dây thần kinh nào của Chu Bắc Hiền mà hắn ngây ra một lúc lâu, sau đó mới cười khổ trả lời: “Không phải, tôi không có tư cách thích cậu ấy.”
Lăng Hàm không muốn thấy gương mặt kia diễn cái vẻ đau khổ vì tình nên không nhịn được phải nói: “Rất xin lỗi, tôi không thích làm thế thân của người khác, anh đi tìm người khác đi.”
Sau đó cậu đẩy ghế ra, bỏ lại Chu Bắc Hiền rồi bước nhanh ra khỏi nhà hàng, nhưng cậu biết Chu Bắc Hiền chắc chắn sẽ đuổi theo, cậu càng tùy hứng càng kiêu ngạo không gì gò bó lại càng giống Bạch Tử Sách, gần đây đầu óc Chu Bắc Hiền đang theo con đường hoài niệm nên nhất định sẽ đuổi theo.
“Chờ đã.” Quả nhiên Chu Bắc Hiền đứng lên, đuổi theo.
Lăng Hàm bước chân vào thang máy rồi nhanh tay bấm nút đi xuống. Chu Bắc Hiền dù muốn theo vào cũng phải đi trả tiền làm trễ một khoảng thời gian. Trong thang máy, Lăng Hàm vội vã gọi điện cho Tưởng Nghị: “Tôi xuống rồi, canh đúng cơ hội mà chụp ảnh!”
Đầu bên kia đáp một câu được, không nửa lời thừa thãi.
Lăng Hàm biết đợi mọi chuyện kết thúc chắc sẽ bị hỏi đến chết.
Thang máy đi xuống không bao lâu, một chiếc thang máy khác cũng xuống đến nơi, Chu Bắc Hiền lao từ trong ra: “Lăng Hàm, chờ đã.”
Lăng Hàm bước nhanh hơn.
Chu Bắc Hiền bước đến bên cạnh rồi kéo tay cậu lại, ngăn trở hành động chạy trốn của cậu, có vẻ như hắn ta đã hơi giận: “Tôi bảo cậu từ từ đã cơ mà!”
Lăng Hàm thầm hò hét trong lòng, Tưởng Nghị, trông cậy vào chú em đó! Mau chụp ảnh đi!
Lăng Hàm đứng vững lại, im lặng nhìn hắn.
Chu Bắc Hiền cười bất đắc dĩ: “Tôi xin lỗi được chưa?”
Lăng Hàm vẫn im lặng nhìn.
Chu Bắc Hiền tiếp tục nói: “Tuy rằng lúc đầu tôi bị sự giống nhau giữa hai người thu hút nhưng sau đó tôi lại bị chính bản thân cậu hấp dẫn! Tôi không phải người tùy tiện, cậu cũng đâu thể bảo tôi quên Bạch Tử Sách ngay lập tức được đúng không? Nếu như tôi gặp cậu đã quên mất Bạch Tử Sách thì cậu cũng đâu có chấp nhận một người quá dễ dàng yêu đương như vậy đúng không?”
Lăng Hàm cảm thấy Chu Bắc Hiền thật sự rất biết cách nói chuyện, hết lần này tới lần khác hắn đều nói những lời rất có đạo lý khiến cậu không thể bùng nổ được, tiếp tục tức giận lại trở thành cậu cố tình gây chuyện.
Được rồi, hắn đã muốn bậc thang thì cậu cũng có thể cho hắn.
Lăng Hàm hít sâu một hơi, nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, tuy rằng tôi cảm thấy rất tức giận nhưng dù sao anh cũng đã nói thật lòng, tôi không phải là người nhỏ nhen đi so đo như vậy.”
Chu Bắc Hiền dường như khá bất ngờ đối với thái độ đột nhiên thay đổi của cậu, hắn lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu...”
Lăng Hàm mỉm cười: “Sao, giờ tha thứ cho anh cũng không được à?”
“Không phải.” Chu Bắc Hiền chậm rãi nở nụ cười: “Cậu thật thú vị.”
Lăng Hàm nhíu mày, nhìn Chu Bắc Hiền một cách nghi ngờ, cái gì gọi là thú vị, tên này bị M sao? Càng hung dữ mạnh bạo thì càng thích à.
“Nếu như cậu đã tha thứ cho tôi thì mời cậu ăn cùng tôi bữa cơm, coi như tôi đền tội với cậu.” Chu Bắc Hiền nói xong lại bỏ thêm một câu: “Chỉ thuần túy là bạn bè.”
Lăng Hàm còn có thể trả lời như thế nào được nữa, đương nhiên là nói: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...