Ảnh Đế Thị Phi

Lăng Hàm thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười cực khoái rồi lập tức trở về bộ dạng nghiêm túc. Cậu chuyển tin nhắn Chu Bắc Hiền gửi qua cho Tưởng Nghị, vực dậy một trăm hai mươi phần trăm tinh thần rồi đón xe đi tới điểm đích.

Cậu đã từng nghĩ đến chuyện bản thân dụ dỗ Chu Bắc Hiền rồi ghi âm lại, nhưng sau đó lại bỏ ý kiến này đi. Chu Bắc Hiền cực kì thông minh, khả năng quan sát cũng rất tỉ mỉ, cậu sợ mình sẽ để lộ sơ hở rồi bị phát hiện, như vậy không những đánh rắn động cỏ mà còn khiến Chu Bắc Hiền nhắm vào cậu. Vậy nên cách dễ nhất vẫn là tìm một người thứ ba chụp ảnh lại, vốn Lăng Hàm định tìm một thám tử tư làm chuyện này nhưng lại sợ bọn họ nắm được nhược điểm sẽ gây khó dễ, đến lúc đó lại càng gặp nhiều phiền phức hơn, hơn nữa cậu tin vào nhân phẩm của Tưởng Nghị cho nên đến cuối cùng vẫn là nhờ cậu chàng ra tay.

Nơi hẹn là một nhà hàng kiểu Tây trong khách sạn, nhà hàng này nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà, tường bao xung quanh được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, buổi tới có thể ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố từ mọi phương hướng, tất nhiên giá cả ở đây cũng rất đắt đỏ, hơn nữa muốn dùng bữa nhất định phải đặt trước nếu không hoàn toàn không thể bước vào. Lăng Hàm cực kì quen thuộc với nhà hàng này, đây là nơi kiếp trước cậu thường đến, có thế nào thì xem ra Chu Bắc Hiền thật sự rất hoài niệm Bạch Tử Sách, tìm một người tương tự như cậu rồi đi đến nơi Bạch Tử Sách thường tới.

Lăng Hàm đứng trước cửa nhà hàng quan sát xung quanh, không thấy một bóng người nào khiến cậu khẽ nhíu mày một cái, sau đó cậu nhanh chóng gọi điện cho Tưởng Nghị, nhỏ giọng nói: “Cậu đang ở đâu, đã tới chưa?”

“Tôi đến bãi đậu xe rồi.”

“Lát tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau.”

Lăng Hàm vội vã nói vài câu rồi nhét di động vào trong túi.

Cậu nhẹ nhàng bước vào đại sảnh, đi thang máy đến tầng cao nhất, Lăng Hàm nhìn những kiến trúc ngày càng nhỏ dần, cậu thoáng thở hắt một hơi.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, Lăng Hàm vừa mới bước vào đã thấy Chu Bắc Hiền đang mỉm cười đứng chờ ở cửa chính.

Lăng Hàm bất ngờ, nhà hàng này là nơi lui tới quen thuộc của rất nhiều người trong giới nghệ sĩ, lẽ nào Chu Bắc Hiền không sợ bị người khác phát hiện hay sao?

“Lăng Hàm.” Hôm nay Chu Bắc Hiền ăn mặc cực kì chỉn chu, bộ vest thẳng thớm màu xám tro, kiểu dáng khiêm tốn, đơn giản, mái tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng, bước chân ra ngoài bất cứ ai cũng sẽ cho rằng hắn đi gặp mặt một nhân vật cực kì quan trọng.

Cậu nhìn ra được, Chu Bắc Hiền rất coi trọng buổi gặp mặt lần này.


Lăng Hàm nhíu mày, nhanh chân bước tới.

“Cậu đến muộn.” Chu Bắc Hiền liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi mỉm cười nói, nhưng có vẻ như không tức giận.

Lăng Hàm nhún nhún vai: “Kẹt xe, hơn nữa bình thường tôi cũng hay tới trễ.”

“Được rồi.” Tuy là bị nghẹn họng nhưng Chu Bắc Hiền cũng chỉ nhún vai, đưa tay làm động tác xin mời.

Lăng Hàm quay đầu nhìn về phía cửa thang máy, không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Nghị, cậu khẽ nhíu mày.

Chu Bắc Hiền cũng nhìn về phía thang máy: “Đang chờ ai sao?”

“Không, tôi sợ bị người quen nhìn thấy.” Lăng Hàm tỏ vẻ cực kì bình tĩnh, kỹ năng của cậu tốt, một khi đã vào trạng thái diễn kịch thì rất khó bị người ta phát hiện kẽ hở.

Quả nhiên Chu Bắc Hiền không phát hiện ra ý đồ của cậu, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, có thấy cũng không sao cả, lẽ nào chúng ta không thể là hai người bạn cùng ăn một bữa cơm hay sao?”

Thằng nhóc chết tiệt kia sao còn chưa tới?

Tuy là trong lòng có lo lắng thế nhưng Lăng Hàm vẫn rất bình tĩnh bước vào nhà hàng cùng Chu Bắc Hiền.

Đèn trong nhà hàng được thắp sáng trưng, đèn thủy tinh hoa lệ, thế nhưng cả một nhà hàng to như vậy lại chẳng hề có một bóng người, cánh cửa nhà hàng mở rộng, tất cả những nhân viên phục vụ mặc đồng phục cung kính đứng hai bên, đợi đến khi Lăng Hàm bước vào họ đồng loạt khom người, chỉnh tề nói: “Xin chào quý khách!”

Lăng Hàm sửng sốt nhìn Chu Bắc Hiền, chẳng lẽ tên này bao trọn cả nhà hàng này sao?


Rất có khả năng, bằng không hắn sẽ không thản nhiên đứng chờ cậu ở cửa chính, bởi vì hắn chắc chắn sẽ không có người khác bước vào.

Thế này phiền toái rồi, nếu như Chu Bắc Hiền thật sự bao trọn nhà hàng vậy sự xuất hiện của Tưởng Nghị quá bất thường, nhất định sẽ bị Chu Bắc Hiền phát hiện, càng không cần nói đến chuyện chụp ảnh.

Lăng Hàm thấy hơi vướng tay vướng chân.

Không được, phải nghĩ cách đi ra ngoài mới được.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người họ, Lăng Hàm bất an lật lật, đầu óc cậu vẫn còn đang nghĩ xem nên mượn cớ gì để hai người họ rời khỏi nhà hàng này.

Cậu ở bên này âm thầm tính toán, Chu Bắc Hiền bắt đầu nói tới nói lui: “Cậu có muốn ăn món gì không?”

“Không, cái gì cũng được.” Lăng Hàm không hứng thú, nói.

“Bít tết dải của nhà hàng này làm rất ngon, có thể thử xem.”

Lăng Hàm câm nín lần thứ hai, trước đây cậu tới chỗ này sẽ chọn món bít tết dải cậu thích nhất, cho nên lúc này Chu Bắc Hiền đang thật sự coi cậu thành thế thân của Bạch Tử Sách, muốn ôn lại tình xưa sao?

Lăng Hàm từ chối cho ý kiến, Chu Bắc Hiền lại có vẻ rất vui, hắn nói với nhân viên phục vụ mấy câu, gọi bít tết dải cùng rượu.

Chu Bắc Hiền lại hỏi tiếp Lăng Hàm có muốn ăn cái gì nữa không, Lăng Hàm nào có tâm tư ăn uống gì, cậu chỉ gọi qua quýt vài món. Cậu rất lo lắng nếu Tưởng Nghị đã vào thang máy rồi đi lên, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị lộ.


Cậu đứng ngồi không yên, đứng lên nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Chu Bắc Hiền rất lịch sự đưa tay làm động tác mời.

Lăng Hàm cuống quýt đi về phía nhà vệ sinh, cậu đóng cửa gọi điện cho Tưởng Nghị, di động không liên lạc được khiến Lăng Hàm sốt ruột đến mức toát hết cả mồ hôi.

Qua một lúc lâu di động mới kết nối được: “Tới đây tới đây, tới ngay đây.”

“Đừng có lên!” Lăng Hàm vội vàng hô lên.

“Hả?”

“Tầng cao nhất của nhà hàng đã bị bao trọn rồi, hiện tại chỉ có hai người là tôi với Chu Bắc Hiền thôi! Cậu xuất hiện chắc chắn sẽ lộ!”

“Chu Bắc Hiền?!” Thanh âm kinh hãi của Tưởng Nghị vang lên từ trong điện thoại, bày tỏ rõ thái độ không tin nổi của mình.

“Giờ tôi không có thời gian giải thích với cậu, mau mau xuống dưới đi!”

“Tôi đến nơi rồi!” Tưởng Nghị kêu lên.

Cái gì?!

Dưới tình huống cấp bách, Lăng Hàm lập tức xông ra khỏi nhà vệ sinh, kêu lên với Chu Bắc Hiền: “Anh qua đây!”

Chu Bắc Hiền đang nghiêng cầu ngắm cảnh đêm liền đứng lên. Lăng Hàm bước đến kéo hắn rồi nhanh chóng lôi ra khỏi chỗ ngồi, hướng thẳng về phía buồng rửa tay. Khóe mắt kín đáo liếc về phía cửa thang máy, quả nhiên cửa đã mở ra, bóng người của Tưởng Nghị như ẩn như hiện.


Lăng Hàm ra sức kéo Chu Bắc Hiền đến một góc chết, chặn tầm mắt của hắn lại, tới khi bước vào toilet mới thở dài một cái.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tuy rằng đột nhiên bị kéo vào toilet như vậy nhưng Chu Bắc Hiền vẫn rất giữ phong độ, không hề tức giận.

Lăng Hàm buông tay ra, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi hỏi anh, anh có ý gì đây?”

“Hửm?” Chu Bắc Hiền nhíu mày.

“Có đúng là anh đã bao trọn nhà hàng này rồi không?” Lăng Hàm bình tĩnh lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Chu Bắc Hiền gật đầu: “Không sai.”

“Chẳng phải đã nói cứ làm bạn trước rồi sao?”

“Đúng thế, bây giờ chúng ta là bạn bè.” Ánh mắt của Chu Bắc Hiền có chút thâm trầm.

“Nhưng mà anh như vậy...”

“Đây là tâm ý của tôi, tôi rất chân thành muốn kết bạn với cậu.” Chu Bắc Hiền nói.

Lăng Hàm: “...”

Chu Bắc Hiền nheo mắt lại: “Cậu kéo tôi vào đây chỉ vì chuyện này thôi sao?”

Lăng Hàm nói: “Đúng vậy, nếu không có chuyện gì khác thì đi ra ngoài đi.”

Sau đó Lăng Hàm bước ra khỏi toilet trước, cậu không biết Chu Bắc Hiền có tin lời mình nói hay không nhưng xét từ biểu hiện trước mắt thì có khả năng hắn không quá tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận