Ảnh Đế Thành Song


Cậu đã tưởng tượng rất nhiều lần, đến nỗi mỗi ngày trước khi đi vào giấc ngủ đều phải suy nghĩ “Muốn giới thiệu bản thân với mọi người vào ngày đầu tiên bước vào đoàn làm phim kiểu gì”, thế nhưng khi Lục Dĩ Quyến thực sự lấy vai trò nam nhân vật chính được đạo diễn Tạ Sâm tự mình giới thiệu cho mọi người, cậu lại chỉ kịp nói một câu: “Chào mọi người, tôi là Lục Dĩ Quyến.”
Sau đó, Tạ Sâm nhanh chóng ngắt lời cậu: “Mọi người có thời gian lại chậm rãi làm quen, rồi, tiếp tục làm việc.”
Sau 3 giây, đám người vừa mới mang theo khuôn mặt tươi cười nhiệt tình không thôi bu lấy Lục Dĩ Quyến tức thì tản ra không còn lại một ai.

Lục Dĩ Quyến mờ mịt một chút mới nghe được Tống Phong Niên đến giải thích: “Sắp bắt đầu quay phim, còn có vài bối cảnh chưa xác định được, mọi người đều đang bận rộn, cậu cứ ở lại đây một lát, tôi sẽ gọi trợ lý đến tìm cậu.”
Không đợi Lục Dĩ Quyến nói vài câu, Tống Phong Niên đã cầm điện thoại đi xa.
Ngây người ra một lúc, Lục Dĩ Quyến mới chậm rãi làm rõ được tình trạng của ngày đầu tiên.
—— Công tác chuẩn bị chưa xong, các diễn viên khác còn chưa đến, cậu là nam chính, cũng là người vô hình.
Đành phải tự mình quảng cáo bản thân.
Vì thế, Lục Dĩ Quyến biết điều mà trốn đến một góc vắng người không ảnh hưởng đến ai, im lặng nhìn cách đó không xa một đám người dựng bối cảnh.

Nửa tiếng sau, trợ lý mà Tống Phong Niên nói rốt cuộc mang theo đầy đầu mồ hôi xuất hiện: “Lục Dĩ Quyến đúng không? Tôi là trợ lý của tiền bối Tống, xin lỗi tôi hơi bận, giờ cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu đến khách sạn.”
Trợ lý nói rất nhanh, bước đi vội vàng, khiến Lục Dĩ Quyến cũng khẩn trương theo, đến tận lúc vào trong xe cậu mới hình bình tĩnh lại.
“Tôi là Hà Hiển, số di động là… tiền bối Tống nói cậu không kí hợp đồng với công ty nào, cho nên tạm thời do tôi phụ trách công việc hàng ngày của cậu.”
Thái độ của vị trợ lý này hoàn toàn không thân thiện chút nào, mở miệng nói cũng đầy hách dịch.


Hai người trên xe không thể hàn huyên được câu nào, Hà Hiển dùng tốc độ 80km/h đi đến một nhà khách.
Anh ta vừa mở cốp xe giúp Lục Dĩ Quyến lấy đồ đạc ra, đồng thời chỉ về khách sạn ở phía đối diện mà giới thiệu: “Phần lớn thành viên trong đoàn đều ở bên kia, kể cả Tạ đạo, tiền bối Tống, nhưng Tạ đạo muốn cậu nhanh chóng nhập tâm vào vai diễn nên tìm một căn phòng đơn sơ một chút, hi vọng cậu không ngại.”
Nói căn phòng này đơn sơ, thật sự là không ngoa.
Đi đến cuối hành lang, Hà Hiển đẩy ra một chiếc cửa gỗ không mấy chắc chắn, một chiếc cửa sổ con con lập tức đập vào mặt cậu.
Dưới cửa sổ là một chiếc giường đệm lò xo, không có nệm, chỉ có một cái thảm màu xanh quân đội, một cái khăn tắm màu cháo lòng phủ giữa giường, có lẽ là để thay thế cho chăn.
Ngoại trừ những vật đó, trong phòng không hề có điều hòa, quạt hay đồ vật trang trí nào quanh tường, ước chừng căn phòng này không thể rộng quá 4m2.
Nếu muốn dung nhập vào vai diễn, Lục Dĩ Quyến cảm thấy ngủ ở căn phòng này không có gì không ổn.

Nhân vật của cậu là một người dưới đáy xã hội, bối cảnh vào giữa thập niên 90, Tạ đạo muốn cậu tách khỏi hoàn cảnh sinh hoạt của mình cũng là điều hiển nhiên.
Chẳng qua… Lục Dĩ Quyến yên lặng mở rương hành lý của mình, ngồi xổm xuống nền, quay đầu nhìn về phía Hà Hiển: “Hiển ca, bản thân em ở đây không có vấn đề gì, nhưng đồ đạc của em có lẽ không đặt ở đây được.”
Cậu chỉ vào thùng của mình: “Em mang theo hai máy ảnh SLR, 4 ống kính, 2 chân máy, 1 đèn flash, còn có vài cái kính lọc máy ảnh, em để ở nhà khách này không yên tâm lắm, cửa kia chạm vào cái là mở được luôn.”
Hà Hiển căn bản không chú ý nghe Lục Dĩ Quyến nói cái gì, ánh mắt của anh ta đã bị rương hành lý của Lục Dĩ Quyến hấp dẫn.
Có câu nói máy ảnh nghèo ba đời, máy quay hủy cả đời, những thiết bị quay phim luôn luôn cái sau giá cao vượt mặt cái trước.

Mà không cần nói, chỉ riêng hai cái máy ảnh kia, chỉ riêng thân máy cũng phải tính giá vài chục ngàn.

Rõ ràng đến quay phim mà mang theo nhiều đồ đạc quý giá lại không liên quan đến công việc, Hà Hiển nhịn không được ghen tị, lập tức dán cho Lục Dĩ Quyến cái nhãn ‘Khoe của’, “Lấy mấy thứ này đến làm gì, cũng đâu để cậu quay.”
Lục Dĩ Quyến chỉ cười cười, “Em sợ trường sẽ có bài tập làm phim nên đành phải mang máy móc đến đây, tiện thể em quay vài cái cảnh hậu trường cho bản thân, còn làm kỉ niệm…”
Mặc dù có chút không vui, nhưng nghĩ đến đối phương là nam chính, Hà Hiển suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì thế này, cậu để lại quần áo và vật dụng sinh hoạt ở đây, mấy thứ khác thì cầm đi, tôi gọi điện thoại hỏi tiền bối Tống một cái, sau đó dẫn cậu đến chỗ an toàn hơn mà để.”
20 phút sau, Lục Dĩ Quyến đứng ở tầng 23 của khách sạn đối diện, một tiếng “Bíp” vang lên, cửa phòng 2305 được mở ra.
Đây chính là phòng tổng thống trong truyền thuyết… Lục Dĩ Quyến líu lưỡi.
“Để đồ đạc ở phòng khách đi, chỗ này phải một thời gian nữa mới có người ở.”
Để tìm được phòng cho Lục Dĩ Quyến, Hà Hiển phải chạy đến chỗ đoàn làm phim tìm Tống Phong Niên, giữa thời điểm nóng bức nhất của mùa hè, mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng.
Hà Hiển không còn chút kiên nhẫn nào, ném thẻ phòng cho Lục Dĩ Quyến rồi nói: “Nếu cần thì cậu tự mình đến đây, dù sao khoảng cách không xa, cầm thẻ này còn có thể đi ăn sáng, cũng có thể đi tập ở phòng tập thể thao.”
Lục Dĩ Quyến nghiêm túc cầm lấy thẻ bỏ vào trong ví tiền: “Cảm ơn Hiển ca, làm phiền anh rồi.”
Nhìn đám máy móc đã có nơi ăn chốn ở, Lục Dĩ Quyến không khỏi có chút đau đớn nghĩ, đám bay ở chỗ này còn xịn hơn bố…
Kì thật, còn hơn 1 tháng đoàn làm phim mới chính thức khởi quay, nhưng cũng không có nghĩa là Lục Dĩ Quyến không có nhiệm vụ quay phim thì sẽ thoái mái nhất trong đoàn.

Trên thực tế, sở dĩ cậu được “triệu hồi” đến trước chính là vì cậu gánh trên vai một nhiệm vụ vô cùng quan trọng —— định hình lại bo đì.
Tại sao phải định hình lại? Theo lời Tống Phong Niên, đấy là vì “Cậu soi gương nhìn mình mà xem, cậu nhẫn tâm khiến Dung Đình xuống tay với cậu sao”.
Bạn nhỏ Lục Dĩ Quyến là người thủ đô, cả người mỏng manh dễ vỡ, nếu không nói đến vấn đề cơ bắp, kì thật cởi đồ ra body của cậu vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng Tống Phong Niên lại kiên trì dạy dỗ: “Lực hấp dẫn của đàn ông đối với đàn ông không nằm ở phần nữ tính trong đó, bao nhiêu phụ nữ Dung Đình không cần, thế nhưng lại yêu phải Lục Dĩ Quyến cậu, cậu nói là vì sao? Đầu tiên, chắc chắn là vì cậu cũng rất đàn ông!”
“Không phải Dung Đình, không phải Dung Đình, là Triệu Doãn Trạch…” Lục Dĩ Quyến có chút đau đớn xoa trán, “Tiền bối, cho cháu nhấn mạnh một lần nữa, mong tiền bối đừng dùng tên của chúng cháu thay thế tên nhân vật… Yêu cháu, à quên, yêu Hứa Do là Triệu Doãn Trạch, cháu và Dung Đình hoàn toàn trong sạch.”
Tống Phong Niên mặc kệ, phất tay đầy sang chảnh: “Tôi nào nhớ rõ, đi hít đất đi, Hứa Do.”
Một tháng trôi qua.

Vội vàng tập thể hình, vội vàng học kịch bản, thậm chí còn vội vàng lấy máy ảnh chụp này chụp kia, Lục Dĩ Quyến gần như không chú ý đến thời gian đã trôi qua.
Thậm chí không chú ý tới trên weibo đăng đầy tin tức về phim “Liên Thành” đã chính thức lên rạp.
Dung Đình làm nam chính phải chạy khắp cả nước suốt tuần công chiếu, chụp 4 bìa tạp chí, sau khi giành hết sự nổi bật cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Ngày 26 tháng 7, 13:23, một chiếc xe bảo mẫu* không mấy nổi bật lặng yên đứng ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn.
Một vị nam chính khác – Triệu Doãn Trạch do Dung Đình thủ vai, vào đoàn làm phim.
Ngày 26 tháng 7, 18:00
Lục Dĩ Quyến bị Tạ Sâm yêu cầu “trải nghiệm cuộc sống” giờ đi xe ba bánh, lọc cà lọc cọc chở phụ trách quay phim chính (director of photography – PD) của đoàn – Tần Văn Kiệt trở lại khách sạn.

Tần Văn Kiệt vắt chéo chân, cầm chiếc canon 5D3, chậm rãi thẩm duyệt những bức ảnh mới nhất mà Lục Dĩ Quyến chụp: “Kì thật cậu không nên tin tưởng một cách mù quáng vào ống kính tiêu cự cố định, kiểu ống này có chỗ tốt của nó, nhưng sau khi đã nắm giữ được kĩ thuật, ống zoom (ống kính phóng đại) cũng có thể chụp được với hiệu quả tương tự.”
Tần Văn Kiệt không hổ là nhiếp ảnh gia số một trong nước, giống như Tống Phong Niên, ông cũng là bạn nối khố của Tạ Sâm.
Lục Dĩ Quyến vẫn kiên trì không ngừng muốn Tần Văn Kiệt xem hình ảnh cậu quay chụp, thế nhưng khác với đạo diễn Tạ Sâm hiền lành, không giống phó đạo diễn Tống Phong Niên biết luồn lách mưu lợi, tính tình của Tần Văn Kiệt thật sự không được tốt lắm, 10 lần thì phải đến 8 lần cậu bị từ chối.
Hôm nay xem như khó có được một lần Tần Văn Kiệt đang ít việc, xe lại vừa lúc bị tài xế chở đi bảo dưỡng, Lục Dĩ Quyến xung phong chở ông về khách sạn, trên đường đi chiếm được rất nhiều chỉ dẫn quý báu đến từ ông.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đến khách sạn, Lục Dĩ Quyến vác máy ảnh, khóa kĩ xe ba bánh, cùng Tần Văn Kiệt đi vào khách sạn: “Tiền bối Tần đến tối có thời gian không ạ? Trong máy tính của cháu có mấy bức ảnh chân dung muốn nhờ tiền bối xem hộ.”

“Không có thời gian.” Tần Văn Kiệt lập tức ‘say no’ không hề rối rắm, “Về sau lại nói đi.”
Thang máy đi đến tầng 5, Tần Văn Kiệt lập tức chấm dứt cuộc nói chuyện, ra khỏi thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lục Dĩ Quyến bất đắc dĩ đành phải tiếp tục đi lên, đến tầng 23.
Theo thói quen cậu rẽ phải, lấy thẻ phòng ra, đi đến trước cửa phòng 2305, không suy nghĩ nhiều, nghe “bíp” một tiếng cậu liền mở cửa đi vào phòng.
Nhưng mà, ngẩng đầu lên.
Lục Dĩ Quyến lập tức phát hiện trong phòng có người khác ngoài nhân viên dọn phòng đi vào! Còn có mùi nước hoa nam giới rất nhạt!
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là máy móc bị trộm!
Vọt vào phòng khách, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, cẩn thận quan sát, hy vọng không làm hỏng hiện trường vụ trộm, tốt nhất là có thể phát hiện được dấu vết mà kẻ trộm để lại.

Nhưng mà, trong phòng sạch sẽ vô cùng, ngoại trừ trên ghế tựa sô pha vắt một chiếc áo vest.
Là ai!? Còn có trộm có thể quên lấy quần áo đi? Đây hẳn là người mới hành nghề…
Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên ngây người.
Mà lúc này, một giọng nam trầm vang lên sau lưng cậu: “Đi ra ngoài.”
Lục Dĩ Quyến lập tức quay đầu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra một nửa, ngọn đèn vàng chiếu sáng một khuôn mặt quen thuộc, góc cạnh rõ ràng, còn có cơ bụng 8 múi đều tăm tắp, còn có dưới bụng là đường v-cut kéo dài xuống…
“Cần tôi cởi khăn tắm không?” Dung Đình mở rộng cửa phòng, anh hiển nhiên vừa mới tắm xong, sợi tóc còn đang rỏ nước xuống, chảy dọc theo thái dương, dừng ở trên vai, trượt xuống dưới eo, giấu mình dưới lớp khăn tắm màu trắng.
Lục Dĩ Quyến nhịn không được nuốt nước miếng, cười gượng một tiếng muốn làm hòa: “Tiền bối Dung Đình thật biết nói đùa, ngài cũng đến đoàn làm phim rồi?”

* Xe bảo mẫu là xe chuyên dụng của diễn viên, thường là xe từ 7 chỗ trở lên, chuyên môn nấu cơm, trang điểm… cung cấp cho mọi hoạt động hàng ngày của người nổi tiếng như một bảo mẫu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui