Ảnh Đế Thành Song


Editor: Nhã
Beta: Tân Tử Miêu
“A — hắt xì!”
Lục Dĩ Quyến dùng sức hắt hơi một cái, cả người lảo đảo ngã về phía trước.

May mà Dung Đình nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cánh tay của cậu, kéo về bên người mình.
Nhưng vì anh dùng lực hơi mạnh, khăn tắm trên người Lục Dĩ Quyến bị kéo xuống dưới, thân thể trần truồng gầy gò có chút chật vật.

Dung Đình bất đắc dĩ cười, chỉ có thể giúp cậu khoác lên lần nữa, “Thân thể của em quá yếu…”
Lục Dĩ Quyến theo bản năng giãy giụa một chút, nhanh chóng rút cánh tay của mình từ trong bàn tay Dung Đình ra, hai người đều cứng đờ.

Dung Đình thì không sao, bộ dáng anh vẫn có vẻ bất đắc dĩ như cũ.

Ngược lại, chính Lục Dĩ Quyến lại xấu hổ muốn chết.

Cậu có ý muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào với anh.
Nên cảm ơn — anh kéo cậu lên bờ.

Nếu như không có Dung Đình, người không biết bơi như Lục Dĩ Quyến có lẽ đã bị sóng biển cuốn đi rồi.

Thế thì cậu chỉ có thể lưu danh sử sách, trở thành ảnh đế chết sớm nhất LHP Cannes.
Nhưng cậu không cam tâm — Lục Dĩ Quyến không ngốc, cậu đương nhiên biết rõ, nhất định là Dung Đình cố ý lôi cậu xuống nước, sau đó…sau đó…hôn cậu.
Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua cũng làm Lục Dĩ Quyến nhịn không được đỏ mặt, bên dưới tai cũng bắt đầu nóng lên như thiêu như đốt.
Loại cảm giác này quá kỳ quái, quá lạ lẫm, xa lạ đến nỗi Lục Dĩ Quyến thậm chí không biết được tâm tình của mình lúc đó là gì..

Một nụ hôn ở ranh giới của cái chết, ý niệm muốn sống khiến cho cậu không thể buông tay,  nhưng càng bám vào đó lại càng hưng phấn.
Là ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Là anh.
Là Dung Đình.
Nhưng mà vì sao lại vậy chứ?
Lục Dĩ Quyến không hiểu.
Một nụ hôn triền miên như vậy, có lẽ chỉ có thể thuộc về Triệu Doãn Trạch và Hứa Do, nhưng tại sao lại là cậu?
Sau khi Dung Đình lên bờ, thái độ cũng rất bình thường.

Để cho cậu cởi âu phục nặng nề, mua quần bãi biển và khăn tắm cho cậu, sau đó dẫn một người chân đi giày da, mặc quần bãi biển, khoác khăn tắm lớn trở về khách sạn.

Nếu như không có giày Tây như cũ và Dung Đình thần thái sáng láng đi theo, Lục Dĩ Quyến cảm thấy cậu nhất định sẽ bị bảo an, bảo vệ khách sạn đuổi ra.
Nhưng Dung Đình bình tĩnh, tự nhiên như vậy làm cho Lục Dĩ Quyến có một chút…oán khí không hiểu được.
Cậu có lẽ biết rõ Dung Đình nghĩ như thế nào, cố ý trêu chọc cậu, để cho cậu trải qua cảm giác gần chết đi, đại khái như vậy Dung Đình mới có thể xả giận, không vì chuyện Cannes mà canh cánh trong lòng nữa.

Nhưng đúng là sau khi lên bờ, thái độ của Dung Đình có vẻ khá hơn, không còn lạnh lùng như trước, dường như cũng không còn mất mát vì đã bỏ lỡ giải ảnh đế này.

Nhưng mặc dù biết rõ, Lục Dĩ Quyến cũng không được tự nhiên lắm, cậu cảm thấy chuyện này không nên đơn giản như vậy.
Cậu vẫn như cũ không dấu được chuyện gì.

Nhìn thấy hai người phải trở về phòng khách sạn, Lục Dĩ Quyến đứng sang một bên hỏi: “Lúc ở dưới nước anh tại sao lại hôn em?”
Dung Đình nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bộ dáng tức giận của Lục Dĩ Quyến, cường điệu một lần nữa, “Anh không phải hôn em, đó chẳng phải là vì nhìn thấy em không biết bơi rồi cứu em sao.”
” Em không tin!” Lục Dĩ Quyến cao giọng, “Nước biển thật là khó nuốt!! Anh nhất định cố ý!”
Dung Đình không quan tâm đến dáng vẻ của cậu, tiếp tục đi tới, “A, cái này coi như là anh cố ý hôn em, em có thể làm gì?”
“…”
Đúng vậy, cậu có thể làm gì?
Lục Dĩ Quyến như bóng cao xu xì hơi, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Dung Đình, “Hôn hôn hôn, tùy tiện hôn, hôn đến khi anh thoải mái mới thôi.”
Nói xong, dường như muốn chứng mình cho quyết tâm của mình, Lục Dĩ Quyến quệt miệng, hướng về Dung Đình phía trước.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Dung Đình đột nhiên dừng lại, ánh mắt tối đen rơi xuống khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến.
Lục Dĩ Quyến không chịu yếu thế, quệt miệng, giằng co với anh.
Dung Đình bất đắc dĩ nhắc nhở cậu, “Nhìn phía sau”
“Hả?”
“Em xoay người, nhìn phía sau”
Lục Dĩ Quyến đứng trước mặt Dung Đình quay người lại, trong phòng hai người bọn họ, thò ra một gương mặt quen thuộc.
Là Thiệu Hiểu Cương đang sợ đến ngây người.
Thiệu Hiểu Cương: “….”
Lục Dĩ Quyến: “…”
Dung Đình: “…”
Lục Dĩ Quyến nhanh chóng thu môi về, lúng túng cười gượng: “Ha ha ha, chúng tôi chỉ nói giỡn, nói giỡn thôi, anh đừng hiểu lầm.”
Dung Đình từ phía sau vỗ xuống cái ót của Lục Dĩ Quyến “Ai hiểu lầm, tranh thủ thời gian vào phòng thay quần áo đi.”
“A!” Lúc này, Lục Dĩ Quyến mới nhận ra mình vẫn đang còn rất lạnh, nhảy dựng lên, trực tiếp đi qua Thiệu Hiểu Cương, vào phòng của hai người thay quần áo.
Thiệu Hiểu Cương và Dung Đình đứng trên hành lang.
“Dung Đình…” Thiệu Hiểu Cương có chút luống cuống tay chân, anh ta  cũng không ngờ tới Lục Dĩ Quyến lại nói với Dung Đình phản ứng của anh ta.

Tỉnh táo nghĩ lại cẩn thận, phản ứng lúc đầu của mình quả thật không thận trọng, huống hồ lại là đang trong lúc mấu chốt này…Dung Đình một lần nữa bỏ lỡ cúp.
Lời nói của Lục Dĩ Quyến trước khi rời đi cứ luôn quanh quẩn trong đầu của Thiệu Hiểu Cương.


Đã bảy năm rồi, kể từ lúc anh ta gặp Dung Đình vô danh trong sân trường rồi nâng anh lên đến đỉnh cao ngày hôm nay.

Rốt cuộc lại gặp phải chuyện như vậy, tiếp theo tình cảnh vô lực.
Cho dù lúc này Dung Đình đưa ra yêu cầu hủy bỏ hiệp ước anh ta cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Nhưng mà, Dung Đình chẳng những không giống như quá khứ, hoặc là cảnh cáo, hoặc là bất mãn, chỉ nhếch miệng cười, giống như lúc hai người vừa mới ký hợp đồng, mang theo chút khiêm tốn, còn có lòng tự tin vô hạn đối với tương lại phía trước, đi về phía anh ta.
“Anh Thiệu, để mọi người lo lắng rồi.” Dung Đình tùy ý vỗ xuống vai Thiệu Hiểu Cương, hiển nhiên không có sinh ra cảm giác ngăn cách đối với anh ta, “Quần áo của Lục Dĩ Quyến ướt cả rồi, ước chừng ủi cũng không thể trở lại như ban đâu, anh liên hệ với bên Dior mua một ít đồ đơn giản đi.”
Thiệu Hiểu Cương hưng phấn.

Đối phương đã tỏ thái độ như vậy đại khái là không có ý định truy cứu! Anh ta xoa xoa tay, vừa lòng mở miệng đáp ứng, “Ai, cậu yên tâm, sáng sớm ngay mai tôi sẽ liên lạc với bên kia! Cậu…cậu có khỏe không?”
Dung Đình đứng ở cửa ra vào, nghiên đầu, “Tôi rất khỏe, chuyện lần này không trách anh, là tôi có chút chuyện ngoài ý muốn.


“A? Chuyện gì ngoài ý muốn?” Thiệu Hiểu Cương lập tức lo lắng nói, “Cậu nói một chút cho tôi nghe xem, tôi sẽ thay cậu giải quyết!”
Nhưng mà, Dung Đình chỉ mím môi.

Hai người cách nhau rất gần, Thiệu Hiểu Cương lúc này mới chút ý đến, trên mặt Dung Đình mặc dù là tươi cươi, nhưng lại rất khách sáo, rất xa cách.

“Không phiền anh Thiệu nhọc tâm, sẽ có người khác đến xử lý chuyện này.”
Nói xong, anh đi thẳng vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Thanh âm cuối cùng Thiệu Hiểu Cương nghe được là, tiếng khóa cửa.

Lúc Dung Đình  phát hiện thời gian Lục Dĩ Quyến tắm giặt quá lâu, anh không nhịn được đẩy cửa phòng tắm ra.
Phòng tắm rộng rãi được ánh đèn vàng chiếu xuống đặc biệt sáng, mà Lục Dĩ Quyến tóc ướt nhẹp đứng trước gương, dùng sức súc miệng.
Dung Đình nhíu mày, sau khi xác định được đối phương tuyệt đối không phải là đánh răng đơn giản, ngữ khí của anh có chút không tốt mở miệng “Em đang làm gì đấy?”
” ong iệng ực ỳ ắng!!!”
“…nói tiếng người.”
“…”Lục Dĩ Quyến nhổ nước ra, “Em nói, trong miệng cực kỳ đắng”
Nhìn thấy vẻ mặt của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến liền đoán được đối phương đang nghĩ cái gì, cậu theo bản năng tiếp tục giải thích một câu,”Đều là vị của nước biển, không thoải mái.”
Quả nhiên, sau khi thêm vào một câu này, Dung Đinh mới có chút nguôi giận, “Ăn kẹo cao su sẽ ổn hơn một chút, mau ra đây mặc quần áo, đừng để cảm lạnh.”
“A! Biết rồi!” Lục Dĩ Quyến vẫn nghe lời như vậy, buông cốc súc miệng đi ra nhai kẹo cao su, thuận tiện thu dọn đồ đạc của mình.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Dung Đình sẽ ở lại Paris vài ngày nữa mới về nước.

Nhưng mà đã bị hớ giải thưởng, một loạt hợp đồng vì thế không còn hiệu lực.


Lục Dĩ Quyến vừa nghe được Dung Đình bảo Tiểu Hách đổi vé máy bay, chuẩn bị trước khi truyền thông biết được lộ trình của anh mà trở về nước.
Lục Dĩ Quyến không dám hỏi nhiều, nhưng lại ngoan ngoãn đóng gói đồ đạc của mình, tránh làm cản trở Dung Đình.
Nhưng mà, sau khi cậu thu dọn quần áo, nhìn cúp Cannes bị thả trên bàn thì rốt cuộc không nhịn được, ôm nó đi tìm Dung Đình đang dựa trên ghế sofa, “Sư ca, cái cúp này cho anh…”
Dung Đình ngẩng đầu, ánh mắt không dừng lại trên cái cúp đó, chỉ là nhìn qua Lục Di Quyến, “Cho anh làm gì, đây là đồ của em mà.”
Lục Dĩ Quyến cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Dung Đình, thận trọng giải thích: “Sư ca, anh đừng hiểu lầm, em không phải thương hại anh hay sao cả, là em cảm thấy cái cúp này nên thuộc về anh.

Em thật không muốn đạt giải, cũng không muốn làm diễn viên trong “Đồng độ sinh”.

Tất cả diễn xuất của em đều là kinh nghiệm có được từ anh.

Em cũng không biết tại sao họ là trao giải cho mình, nhưng mà em thật sự, thật sự, thật sự không có ở sau lưng giở bất kỳ thủ đoạn nào.”
“Anh biết.” Quay mặt về phía Lục Dĩ Quyến đang nghiêm túc, Dung Đình cuối cùng cũng nở một nụ cười ôn hòa, “Chuyện sắp xếp không liên quan gì đến em, cuối cùng giải thưởng này rơi vào tay em, anh cũng rất vui, em yên tâm giữ nó đi.”
Lục Dĩ Quyến vẫn còn không yên, “Sư ca, hay là anh cầm đi, từ đầu em cảm thấy giải thưởng này là của anh, anh muốn em mỗi ngày nhìn nó, em không thể không bị chứng uất ức.”
Dung Đình nhíu mày, nhanh chóng vạch trần lỗ hổng trong lời nói của Lục Dĩ Quyến, “Em vốn đã bị chứng uất ức, không liên quan gì đến nó.”
“Oh…” Lục Dĩ Quyến có chút sửng sốt, đến nước Pháp thật là vui, mỗi ngày có nam thần quốc dân làm ấm giường ngủ thật ngon.

Lục Dĩ Quyến quả thực quên mất sự thật mình chính là một người bệnh uất ức, cậu cười gượng, “Sư ca, dù sao đi nữa thì anh hãy giữ đi có được không, xem như là giúp em bảo quản nó.”
Nhưng mà, cho dù Lục Dĩ Quyến có nũng nịu, nhõng nhẽo như thế nào thì thái độ của Dung Đình cũng đặc biệt kiên quyết, “Không được, đây là giải thưởng của em, khẳng định em đạt được, không cần bởi vì anh mà cự tuyệt nó.

Dĩ Quyến, bởi vì chúng ta là bạn bè, em lại càng không nên vì loại chuyện này mà cảm thấy tự trách.

Anh tin tưởng em trong chuyện này không động chân động tay phía sau, em cũng phải tin tưởng, em nhận được giải thưởng này, anh thật sự thật sự rất vui.”
Lục Dĩ Quyến lúng ta lúng ta, nhưng vẫn không rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh Dung Đình, cho tới cuối cùng, Dung Đình không nhịn được thở dài, “Em chẳng lẽ cứ không tin tưởng anh như vậy? Hay là cảm thấy, không được giải này, anh không có cơ hội có được cái tiếp theo?”
“Không, không, không, em không có ý này…”
“Vậy thì được rồi, mau đem nó ra khỏi tầm mắt của anh.” Dung Đình phất phất tay, “Đã lâu như vậy, anh cũng quen rồi.

Không có thì thôi, đâu có chuyện không dậy nổi.”
Lục Dĩ Quyến vẫn không rời đi.

Do dự nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Này, sư ca, anh có tin lời em nói hay không, nhân định thắng thiên?”
Động tác đưa tay xua đi của Dung Đình ngừng lại, nghiêm túc suy tư một chút, mới ngẩng đầu cười,”Tin, nhân định thắng thiên.”
Lục Dĩ Quyến như trút được gánh nặng.

Ngày cuối cùng của tháng năm, máy bay từ nước Pháp đáp xuống cổng quốc tế T3 của sân bay thủ đô.
Bầu trời ngoài cửa sổ là bụi mù, Lục Dĩ Quyến có chút bất đắc dĩ cảm thán, “Bắc Kinh cái gì cũng tốt, mặc kệ người ta có công kích nó như thế nào, em đều có thể tìm ra được lý do đáp trả, duy chỉ có bụi mù, thật sự vĩnh viễn là một cái chân đau.” (*)
(*) chân đau chỉ điểm yếu.
Dung Đình theo ánh mắt của cậu nhìn ra ngoài, “Đừng quan tâm không khí, quan tâm nhân khí của em một chút trước đi.

Anh đoán là dù thế nào cũng sẽ có phóng viên mai phục.

Dù là chuyến bay cố định, nhưng cũng sẽ có người canh phòng nghiêm ngặt.”

Anh thuần thục tiếp nhận khẩu trang và mắt kính Tiểu Hách đưa cho, sau đó sững sờ nhìn mặt to như tờ giấy của Lục Dĩ Quyến, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cậu, “Tiểu Ảnh Đế, chuẩn bị trưởng thành nào.”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Dung Đình, đoàn người bọn họ vừa từ khu tiếp đón đi ra, trong nháy mắt liền thấy vô số “vũ khí”, ánh đèn flash như muốn làm mù mắt người ta không chút khách khí nào chiếu thẳng vào mắt hai người.
Thậm chí còn có fan của Dung Đình túm tụm lại hét chói tai.
Công ty đã sớm chuẩn bị bảo vệ sân bay tới đón, cản lại fan đang vây xung quanh Dung Đình, mở một lối đi.

Thiệu Hiểu Cương cùng với Tiểu Hách cũng nghiêm chỉnh thay Dung Đình làm một màn ngăn, trong miệng không ngừng nói: “Thật xin lỗi, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Nhưng mà, so với trước đây, mỗi lần đi từ sân bay ra, bất luận là truyền thông hay là fan, hôm nay đều có vẻ hơi quá khích.

Có nhiều “chuồn chuồn nhỏ” không nhịn được khóc lên, không chụp ảnh cũng không yêu cầu ký tên, chỉ là không ngừng lặp lại: “Dung Đình, anh thật sự rất tuyệt, có giải hay không đều không sao cả, chúng em sẽ vĩnh viễn yêu anh!!”
Các cô ấy cẩn thận đi theo hai bên Dung Đình, nghiêm chỉnh như có tổ chức trước, cánh tay của các cô ấy kéo lại một chỗ, đem phóng viên truyền thông chen lấn đẩy càng ngày càng xa.
Nhưng mà, không một người nào, một phóng viên nào có thể cam tâm bỏ qua loại tin tức đầu đề này.

Bọn họ hướng về phía Dung Đình kêu khàn cả giọng: “Dung Đình, xin hỏi anh lần này từ Cannes về có cảm tưởng gì?”
“Xin hỏi anh có đối với khả năng diễn xuất của mình đánh mất niềm tin hay không?”
Đương nhiên, Lục Dĩ Quyến chưa quen thuộc vẫn không có nhiều fan.

Càng nhiều phóng viên chú ý đến Lục Dĩ Quyến thoạt nhìn non nớt dễ khi dễ sau lưng Dung Đình, “Lục Dĩ Quyến, xin hỏi lần này đến Cannes được phong ảnh đế có chuẩn bị trước hay không?”, “Xin hỏi cậu cảm thấy diễn xuất của cậu hơn Dung Đình ở điểm nào?”, “Xin hỏi cậu có phải là nghệ sĩ ký kết với phòng làm việc của Dung Đình?”
Lục Dĩ Quyến vừa nhanh chóng đi theo sau lưng Dung Đình, vừa nghe đủ loại vấn đề này.

Quả nhiên là do bọn họ trở về quá đột ngột, những ký giả này rõ ràng còn chưa chuẩn bị tốt câu hỏi.

Mặc kệ đối với Dung Đình hay là cậu, các câu hỏi đều có chút không tiêu chuẩn.
Nhưng mà cái này không quan trọng.

Lục Dĩ Quyến hiểu rõ, dù cho phóng viên hỏi như thế nào, không quan tâm bọn họ trả lời ra sao, thì những ký giả này đều có biện pháp đem câu trả lời của bọn họ biến tấu thành một ý nghĩa khác.

Dù sao châm ngòi ly gián, bẻ cong sự thật, cắt câu lấy nghĩa, chuyện bé xé ra to cũng là thiên phú của đám phóng viên nhiều chuyện này.

Bởi vậy, cho dù vấn đề mà những ký giả này đề cập bén nhọn đến bao nhiêu, Lục Dĩ Quyến vẫn giữ thái độ trầm mặc, thành thành thật thật đi theo sau lưng Dung Đình, không nói một lời nào.
Đại khái là fan cũng không ngờ tới Lục Dĩ Quyến sẽ cùng Dung Đình trở về, theo câu hỏi của phóng viên, nhóm người “chuồn chuồn nhỏ” cũng dần dần xao động, rất nhiều người nhìn vè phía Lục Dĩ Quyến không đeo khẩu trang và kính mắt.
Chỉ là thấy đã sắp ra khỏi đại sảnh sân bay, có thể lên xe, dù Dung Đình hay là Lục Dĩ Quyến đều không đem những tạp âm hỗn loạn này để trong lòng.
Nhưng rồi Dung Đình đi trước Lục Dĩ Quyến chợt nghe thấy một cô bé thét lên, thanh âm bén nhọn mắng một câu “Tiện nhân”! Không đợi ánh mắt Dung Đình thay đổi, ngay sau đó, như là nhất hô bá ứng (*), Lục Dĩ Quyến trực tiếp bị đẩy ngã, đập vào lưng anh.
((*) (Khẩu ngữ) trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí nhất hô bá ứng, người người đều hưởng ứng làm theo)
Dung Đình mãnh liệt xoay lại, theo bản năng ôm lấy người.
Lục Dĩ Quyến nửa dựa vào cánh tay của anh, rên rỉ một tiếng rất nhỏ đau đớn, Dung Đình nhìn xuống, thấy một cái sạc dự phòng lớn hơn bàn tay vỡ vụn trên mặt đất.

Anh vội vàng đưa tay sờ đầu Lục Dĩ Quyến.

Dưới sợi tóc mềm mại, Dung Đình sờ đến một mảng ẩm ướt.
Anh mở tay ra, là máu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui