Ảnh Đế Thành Song


Tôn Hào vừa dứt lời, cả phòng học lập tức im phăng phắc, ai nấy đều nhìn chăm chú vào Lục Dĩ Quyến, chờ mong đáp án từ cậu.

Nhưng đúng lúc này, cô chủ nhiệm lớp đẩy cửa vào: “Sao thế này? Sao hôm nay lớp im lặng thế?”
Cô chủ nhiệm nhìn quanh, mọi người bất đắc dĩ quay đầu lại, mắt hướng lên bục giảng, Lục Dĩ Quyến cũng thở ra một hơi, tìm một góc khuất ngồi xuống, lôi di động ra nhìn.

Cô chủ nhiệm Diệp Kiều đã có con học tiểu học nhưng ăn mặc vô cùng thời trang, cô đặt chiếc túi Balenciaga motorcycle màu vàng xuống bàn, tiếp đó lôi USB ra: “Đây là nội dung tiết học trước, chúng ta hoàn thành nốt bộ phận này rồi tiếp tục chuyển sang vấn đề mới…”
Diệp Kiều bỗng dừng lại, powerpoint vừa mở ra, thậm chí còn chưa kịp phóng toàn màn hình.

Tầm mắt của cô dừng trên người Lục Dĩ Quyến.

“Xin lỗi, nhưng cô thực sự không nhịn được nữa.

” Diệp Kiều đứng thẳng người, ánh mắt cũng tỏa sáng: “Lục Dĩ Quyến, em đã xem tin tức ngày hôm nay chưa?”
Bị cô chủ nhiệm điểm danh, Lục Dĩ Quyến vội vã nhét điện thoại vào túi sách, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Gì ạ?”
Các học sinh vốn chỉ thì thầm nói nhỏ giờ cũng to tiếng hơn.

Diệp Kiều cố gắng khiến biểu hiện của mình thoạt nhìn tự nhiên một chút, chín chắn một chút, làm gương cho các học trò, ít nhất không cần biểu hiện quá mức kích động… nhưng cơ thể hơi vươn về trước cùng nụ cười không giấu được đã bán đứng cô: “Tác phẩm Đồng Độ Sinh của đạo diễn Tạ Sâm được vào vòng trong liên hoan phim Cannes, nếu cô nhớ không nhầm, tin tức nhắc đến diễn viên chính là Dung Đình và… Lục Dĩ Quyến, hy vọng em không nói cho cô biết đây chỉ là trùng tên.

Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn Lục Dĩ Quyến.

Mặt Lục Dĩ Quyến lập tức đỏ bừng lên.

“Chuyện là…” Cậu ngập ngừng, sau đó chậm rãi cười, “Không phải trùng tên, chính là em.


“Đờ mờ!!!”
Cả phòng học gần như cùng kêu lên.

“A a a a a a đồ lừa đảo! Lục Dĩ Quyến! Tên lừa đảo!!!!” Triệu Tuyết Huyên là người đầu tiên thốt ra tiếng được, “Cậu dám giấu diếm chúng tôi đi quay phim với Dung Đình!!!!”
“Đờ mờ! Lục Dĩ Quyến cậu nổi rồi nha!!!!” Tôn Hào ở gần Lục Dĩ Quyến nhất lập tức nhào lên nắm lấy vai cậu mà dùng sức lắc lắc, “Giấu diếm bọn tôi đi đóng phim của Tạ đạo!!!!”
“Lục Dĩ Quyến cậu đỉnh quá! Ương Ảnh chúng ta đã 4 năm nay chưa có lấy một Sâm nữ lang nào! Cuối cùng lại bị cậu cướp mất!!”
“Phim của Tạ Sâm lại còn là nam chính! Lục Dĩ Quyến cậu còn học cái gì nữa! Tôi tuyên bố, cậu đã tốt nghiệp loại vinh dự!”
Cả phòng học đều vô cùng hào hứng.

Ai nấy đều đang chúc mừng, vui sướng như đang trong một buổi tiệc mừng năm mới, mọi người gõ bàn, đập sách, ai nấy đều xông lên muốn được ôm Lục Dĩ Quyến.


Kiều Diệp đứng trên bục giảng cố gắng đè xuống cảm xúc nhảy nhót không kém các học trò của mình, ho khan mấy tiếng, hy vọng có thể nhắc nhở mọi người, đây là phòng học, chủ nhiệm lớp còn đứng trên bục giảng!
Nhưng, mọi người đều đang đắm chìm trong sự hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến cô.

Triệu Tuyết Huyên là người cuối cùng đi đến trước mặt Lục Dĩ Quyến, đập nhẹ vào cánh tay cậu: “Cậu nhịn giỏi nhỉ!!! Đóng phim của Tạ Sâm cũng không nói cho bọn tớ biết! Người hợp tác còn là Dung Đình! Cậu thực hiện hết giấc mơ của tất cả những người phụ nữ Trung Quốc rồi!!”
Lục Dĩ Quyến vẫn còn choáng váng, cậu đương nhiên nghe được thiện ý bên trong lời nói của Triệu Tuyết Huyên, một lúc lâu sau cậu mới cười toe toét: “Xin lỗi, không phải cố ý lừa mọi người… Tạ đạo khiến tớ ký hợp đồng bảo mật.


“À, thảo nào.


“Nhưng mọi người biết tin từ lúc nào vậy?”
Một bạn học tốt bụng nhanh chóng giơ di động lên: “Chính cậu cũng không biết? Trời ạ! Dù cậu không xem tin tức, nhưng ứng dụng xã giao cũng đăng đầy ra mà! Tác phẩm của đạo diễn Tạ Sâm Đồng Độ Sinh vào vòng trong của liên hoan phim Cannes, trong phần giới thiệu có ghi tên cậu và Dung Đình!”
Màn hình di động lắc qua lắc lại trước mặt Lục Dĩ Quyến, cậu nhìn một lúc mới nhận ra, quả nhiên là phim của bọn họ.

Tuy rằng trong tin tức chỉ có một vài lời giới thiệu ngắn ngủi, đến cả ảnh chụp của Dung Đình và Tạ Sâm cũng là được lấy từ sự kiện khác, nhưng không thể nghi ngờ, đây chính là bộ phim của bọn họ.

Tác phẩm bọn họ cùng nhau hoàn thành.


Tháng 5, đầu hạ.

Giờ Paris: 17h45, giờ Bắc Kinh: 00h45
Chuyến bay đi ngang qua gần như cả lụa địa Á – Âu rốt cục bình an đỗ xuống sân bay quốc tế Paris De Gaulle của Pháp.

Lục Dĩ Quyến ngủ say sưa trong khoang hạng nhất, Dung Đình kêu mấy lần mới gọi cậu dậy được.

“… Em xin lỗi, có phải máy bay sắp xuống không?”
Dung Đình đeo kính đen, từ trên cao nhìn xuống cậu, không nói gì.

Tiếp viên hàng không mỉm cười: “Chào anh, chuyến bay của chúng ta đã bình an đáp xuống, chúc anh một chuyến đi vui vẻ.


Vừa dứt lời, Dung Đình tức giận lôi hành lý của đối phương từ khoang chứa hành lý ra, sau đó ném vào người cậu: “Nhanh lên, hành khách ở đằng sau đều đang đợi em đấy.


Lục Dĩ Quyến lập tức nhảy dựng lên, vừa lấy túi, vừa quan sát sắc mặt của Dung Đình, sau một lúc lâu, cậu đã cơ bản xác định được cơn giận của đối phương từ đâu đến.


“Dung ca Dung ca, không phải anh không diễn tốt, là bộ phim ấy của anh em xem quá nhiều lần! Em còn thuộc lòng lời thoại ấy chứ!”
“Thế em nói thử xem?”
“Hì hì…” Lục Dĩ Quyến cười ngượng ngùng, “Không phải em đang dùng biện pháp nói quá sao.


Không trách Dung Đình tức giận, hai người vốn bàn trước ở trên máy bay cùng xem một bộ phim với nhau để giết thời gian, cố gắng tối nay mới ngủ, xuống máy bay điều chỉnh sai giờ dễ hơn.

Kết quả Lục Dĩ Quyến lại không xem phim hollywood mà Dung Đình đã chọn, vì nịnh nọt đối phương, cậu chọn một phim văn nghệ Dung Đình chụp những ngày đầu tên là Thu Sơn Lãnh Nguyệt.

Kết quả còn chưa kịp nịnh được, Lục Dĩ Quyến đã nghe theo tiếng phối nhạc êm đềm cùng những cảnh quay dài yên ả mà thiếp đi.

Ngủ rất ngon.

Không cho Dung Đình mặt mũi, thảo nào đối phương tức.

Nhưng dù sao cũng không tức quá lâu, cảm xúc khó chịu do chuyến bay dài 11 tiếng đồng hồ cũng dần tan sau khi xuống máy bay.

Lần này Đồng Độ Sinh vào được vòng trong của Cannes không có gì bất ngờ, đoàn đội của Dung Đình cũng đã có chuẩn bị từ trước, ngoại trừ theo bình thường dẫn Tiểu Hách và bộ phận tuyên truyền đi cùng, Thiệu Hiểu Cương thậm chí tự mình cùng đi để xử lý hết thảy công việc của Dung Đình ở nước Pháp.

Ví dụ như hẹn gặp vài người tai to mặt lớn trong giới thời trang.

Nhưng dù cho chuẩn bị kỹ càng cỡ nào, kiểu gì cũng sẽ có vấn đề ngoài ý muốn phát sinh.

Trước khi đến đón máy bay, Thiệu Hiểu Cương hoàn toàn không nghĩ tới Dung Đình và Lục Dĩ Quyến sẽ cùng đi với nhau.

Thiệu Hiểu Cương và phía tuyên truyền đến Paris trước một ngày, thay Dung Đình liên hệ truyền thông cùng với tài trợ cho thảm đỏ, vốn anh ngập tràn ý chí chiến đấu, chuẩn bị thể hiện trước mặt Dung Đình, rửa sạch ấn tượng xấu của lần trước.

Nào nghĩ đến, còn chưa kịp khoe khoang, Lục Dĩ Quyến liền xuất hiện.

Thể hiện nhầm người.

Thiệu Hiểu Cương đầy xấu hổ, nhưng không thể nói gì, Dung Đình có lẽ cũng đoán được Thiệu Hiểu Cương kiêng kị, đơn giản nói thẳng ra: “Dĩ Quyến cũng không ký với công ty nào nên lần này đi cùng chúng ta.



“Thế… Còn chỗ ở? Khách sạn tôi đặt chỉ có 3 phòng thôi… Còn phỏng vấn, chẳng lẽ phỏng vấn cũng dẫn cậu ta đi cùng?”
“Hai diễn viên chính cùng nhau phỏng vấn có gì không ổn sao? 3 gian phòng cũng không có vấn đề đúng không? Anh và Tiểu Hách một gian, tuyên truyền 1 gian, tôi và Dĩ Quyến một gian, chen một chút không sao.


Thiệu Hiểu Cương sửng sốt, một lát sau mới mang theo vẻ mặt không thể tin tưởng thốt ra: “Cậu ta ở cùng anh??”
Dung Đình liếc nhìn Lục Dĩ Quyến, cậu vẫn còn đầy mặt buồn ngủ: “Có vấn đề gì sao?…… Dù sao đều là nam giới.


Trong lòng Thiệu Hiểu Cương điên cuồng rít gào, nói như Tiểu Hách không phải đàn ông không bằng! Đi nhiều lần như thế vẫn chưa lần nào thấy người này chịu ở cùng một gian với Tiểu Hách, tại sao đến chỗ Lục Dĩ Quyến lại toàn đèn xanh thế này??
Nhưng dù sao chăng nữa, Thiệu Hiểu Cương cũng chỉ có thể nghe theo lời của Dung Đình.

Vì thế, sau khi vào khách sạn, Thiệu Hiểu Cương nhìn Lục Dĩ Quyến đầy ai oán, trơ mắt nhìn cậu ta kéo va ly hành lý, nhảy nhót theo Dung Đình chạy vào phòng, đóng cửa lại.

Đến khi hai vị kia biến mất, Thiệu Hiểu Cương mới tính sổ với Tiểu Hách: “Sao cậu không nói cho tôi biết chuyện của Lục Dĩ Quyến hả?”
Tiểu Hách vô cùng oan uổng: “Tiền vé máy bay em đã gửi cho phòng làm việc chi trả, em còn tưởng là anh biết rồi chứ.


“Chi trả?” Thiệu Hiểu Cương vô cùng kinh ngạc, “Cùng mua vé với bên công ty?”
Tiểu Hách gật đầu.

Thiệu Hiểu Cương: “Cái gì!!! Vé máy bay cậu ta công ty trả tiền? Khoang hạng nhất của cậu ta là công ty bỏ tiền ra?”
Tiểu Hách lại gật đầu.

“Tại sao hả??… Đi tới đi lui là hơn 100 ngàn! Đây chính là tiền của công ty!! Tôi còn xót không dám ngồi khoang hạnh nhất!!!”
Tiểu Hách rốt cục không nhịn được nữa, trợn trắng mắt: “Tiền công ty không phải là tiền của Dung ca sao, anh ấy bỏ được là được.


Cậu thậm chí không dám nhẫn tâm nói cho Thiệu Hiểu Cương biết, Lục Dĩ Quyến vốn định đi cùng Tạ Sâm, cuối cùng do Dung Đình không ngừng dỗ dành mời mọc mới đi cùng nhau.

Anh có tiền, anh thích.


Đêm Paris.

Dung Đình tắm rửa xong đi ra liền phát hiện Lục Dĩ Quyến còn chưa thay quần áo đã đi ngủ, anh nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ vừa chỉ đến số 8, trong nước đã là 3h sáng.

May mà mới không lâu chụp cảnh buổi tối khiến thời gian nghỉ ngơi của anh hỗn loạn, thế cho nên anh hoàn toàn không buồn ngủ.

“Dĩ Quyến, dậy đi.


Cố ý không nói trước cho Thiệu Hiểu Cương biết, thành công lấy được một chiếc phòng lớn với giường kingsize, Dung Đình quả thực muốn tặng mấy chục like cho tâm kế của mình.


Đương nhiên, nếu Lục Dĩ Quyến không nằm ngang dọc khắp cả giường, dáng ngủ tốt hơn một chút thì càng hay.

Bất đắc dĩ thở dài, Dung Đình xem như hiểu được muốn Lục Dĩ Quyến rời giường khó khăn cỡ nào, chút kiên nhẫn có thể đếm trên đầu ngón tay bị mài đi gần như không còn, Dung Đình kiểm tra hành lý biết đối phương mang theo đầy đủ quần áo thay giặt liền ôm người lên, thả xuống bồn tắm trong khách sạn.

Sau đó xả nước.

“Khụ! Khụ khụ!!”
Kết quả là Lục Dĩ Quyến bị sặc tỉnh, khoa tay múa chân phịch lên phịch xuống, trừng mắt nhìn xung quanh.

Gạch men sứ tinh xảo, ngọn đèn chói mắt, tường thủy tinh bóng lộn, dòng nước ấm vừa phải, còn có, Dung Đình?
Lục Dĩ Quyến mơ màng nhìn người trước mặt mình, hiển nhiên còn chưa nghĩ ra mình đang ở đâu.

Dung Đình cất vòi hoa sen, điều chỉnh thành vòi nước thường, lãnh đạm nói: “Đừng nhìn, đây là khách sạn, anh gọi kiểu gì em cũng không tỉnh… Tắm rửa một cái, tắm rửa xong rồi hẵng ngủ tiếp.


“Ồ…” Ký ức thong thả trở lại trong óc.

Vì điều chỉnh sai giờ mà cố gắng giữ tỉnh táo thực sự rất khó khăn.

Lục Dĩ Quyến đau khổ nghĩ, cố gắng giữ hai mắt của mình, hy vọng hai mí mắt không dính vào nhau…
“Này! Lục Dĩ Quyến!!”
Bị Dung Đình dán bên tai kêu to, Lục Dĩ Quyến giật mình, lúc này mới tỉnh táo lại.

Chậm chạp liếc nhìn Dung Đình, cuối cùng chính bản thân cậu cũng bất đắc dĩ thở dài: “Không thể ngâm tắm, em sẽ ngủ chết ở đây mất, như thế liền không thể thấy anh cầm giải thưởng được.


Lục Dĩ Quyến tự giễu lầu bầu, sau đó gian nan cố gắng đứng dậy khỏi bồn tắm, đỡ tường đứng vững.

Quả nhiên, làm vậy có vẻ như tỉnh táo được hơn một chút.

Lau qua mặt, Lục Dĩ Quyến lúc này mới nhận ra mình còn đang mặc quần áo.

Quần bò ướt sũng trở nên vô cùng nặng, dán lấy chân đầy khó chịu.

Lục Dĩ Quyến cúi đầu nhìn, nhỏ giọng oán giận: “Anh không thể cởi quần áo trước cho em rồi mới ném vào được sao?”
Sau đó, khi mà Dung Đình còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Lục Dĩ Quyến đã tháo thắt lưng mình ra.

C0i qu4n.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui