Thấy Lục Dĩ Quyến kích động hơn cả lúc gặp được Tạ Sâm, Tống Phong Niên nhịn không được hỏi: “Cậu là fan của Dung Đình à?”
Dung Đình ra mắt tính ra đã 7 năm, từ lúc mới lên đại học liền bắt đầu diễn vài phim truyền hình, bởi vì ngoại hình quá mức xuất sắc nên bộ phim đầu tay của anh chính là nam thứ chính, hơn nữa còn được công ty điện ảnh Hoa Tinh kí.
Những bộ phim tiếp với vai trò nam chính tích cóp được khá nhiều danh tiếng cho anh, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, được đạo diễn Tạ Sâm nhìn trúng, tìm anh đóng bộ phim điện ảnh võ hiệp “Đạo Mã”, tuy rằng là nam thứ chính nhưng đã nâng cao địa vị của anh rất nhiều, khiến anh từ một diễn viên hạng B hạng C lên thẳng đến vị trí của một ngôi sao hạng A.
Từ đấy về sau, Dung Đình chủ yếu diễn các phim điện ảnh trong nước, nam chính nam thứ đều có, nổi tiếng hơn bao giờ hết.
Cùng lúc đó, giá thị trường của anh cũng không ngừng tăng lên… Nói theo cách khác, Tạ Sâm quả thực mở ra cánh cửa đến mản ảnh rộng cho Dung Đình.
Đương nhiên, với tư cách là người biết được đầy đủ sự tình, Tống Phong Niên quả thật muốn nói, chính kĩ xảo biểu diễn của Dung Đình cũng rất tốt, không nổi tiếng mới là lạ.
Nào biết, Lục Dĩ Quyến lắc đầu: “Không tính là fan, chỉ là cảm giác anh ấy rất thảm…”
Với tốc độ gặp may như thế, lẽ ra đều nên mang mấy cái cúp về nhà.
Nhưng Dung Đình nổi tiếng nhất trong giới chính là nhờ việc anh được đề cử vô số giải thưởng nhưng chưa bao giờ thắng được.
Đến cả giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất cũng không được.
Giới giải trí thường lấy chuyện này ra nói, nếu không phải như thế Lục Dĩ Quyến cũng sẽ không có hứng thú với diễn viên này.
“Cháu đã xem tất cả các tác phẩm mà anh ấy quay, khụ, thẳng thắn mà nói, cháu cảm giác Dung Đình thực sự rất không may.”
Ánh mắt Lục Dĩ Quyến chớp chớp, căn bản không giấu được sự sung sướng, mà sớm từ lúc cậu chưa mở miệng, Tống Phong Niên đã lặng lẽ hơi mở cửa sổ xe ra để Dung Đình bên ngoài có thể nghe được trọn vẹn Lục Dĩ Quyến khen (cười) ngợi (nhạo) anh.
“Kì thật “Đạo Mã” chính là điển hình cho việc diễn viên cứu phim, nếu không phải nữ chính đủ xinh đẹp, đủ để khiến nam chính vừa thấy liền yêu, hơn nữa có động lực vì cô ta đi trộm ngựa, không thì thật sự là logic… Vai người coi ngựa mà Dung Đình diễn thật sự rất cảm động, chậc chậc, bạn gái cũ của cháu đến rạp chiếu phim liền ôm cháu kêu gào đòi gả cho nam thứ.”
“Bạn gái cũ?” Tống Phong Niên giật giật khóe môi, “Đạo Mã chiếu cậu mới mấy tuổi hả?”
Lục Dĩ Quyến cứng người lại, sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói, “Chắc là lớp 6… ầy ầy, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, bộ phim đấy Dung Đình diễn rất xuất sắc, được đề cử rất nhiều giải thưởng, thế mà không lấy nổi đến một giái, cháu nhớ rõ ban hội thẩm của giải Trung Thị sau này còn đứng ra thông báo là có nhầm lẫn, giám khảo cho giải Nam phụ xuất sắc nhất nghĩ rằng anh ấy có thể được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, còn giám khảo cho giải Diễn viên mới lại cho rằng anh ấy đã chụp nhiều phim truyền hình, không phải là Diễn viên mới, mấy cái lý do vớ va vớ vẩn cứ tưởng rằng người xem ngu xuẩn lắm không bằng, ha ha ha!”
Đến cuối cùng cậu phát ra ba tiếng cười lớn, Tống Phong Niên nhịn không được liếc nhìn ngoài cửa sổ.
Dung Đình vốn còn đứng phẳng phiu lúc này đã cúi gập thắt lưng, khuôn mặt luôn bình tĩnh giờ phút này khó được xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Cứ việc đã 3 năm trôi qua, lời nói mà ban hội thẩm nói trước kia hẳn là không bị Dung Đình quyên đi?
Có lẽ là vì không muốn bị người ta tiếp tục xoi mói, Dung Đình gõ gõ cửa kính xe: “Tiền bối ạ.”
Lục Dĩ Quyến vốn còn muốn đánh giá rất nhiều, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Cậu quay phắt lại, lập tức thấy được ngoài cửa xe là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đeo một chiếc kính đen to đùng, cách cậu chỉ có vài cm.
Sao người này nhìn quen thế nhỉ…?
“Dung Đình à.” Tống Phong Niên mỉm cười mở miệng, “Có chuyện gì vậy?”
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
Một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi Lục Dĩ Quyến.
“Tạ đạo nói buổi tối còn có việc, mong ngài nhanh hơn một chút.”
“Ồ, được rồi.”
Hai người hàn huyên vài câu Dung Đình liền xoay người muốn rời đi.
Nào biết lúc này Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên đẩy cửa ra nhảy xuống xa: “Này này này khoan đã!”
Cậu không dám gọi tên Dung Đình, sợ fan đến.
Dung Đình nể tình đứng lại, quay đầu, nhướn mày, không nói câu nào.
Nhưng, Lục Dĩ Quyến tự tưởng tượng cho anh nói ra một câu ——“?”
Đúng vậy, một câu chỉ có kí hiệu mà thôi.
“Uhm… tôi là Lục Dĩ Quyến, là diễn viên sau này sẽ hợp tác với tiền bối.” Lục Dĩ Quyến không biết tính cách của Dung Đình, không dám giơ tay đòi bắt.
Nhưng, Lục Dĩ Quyến phát hiện quyết định của mình vô cùng chính xác.
Bởi vì Dung Đình chỉ nghiêm túc nhìn thẳng hắn (Lục Dĩ Quyến cho rằng đây là vẻ mặt thật sự phía sau kính đen của anh!), thản nhiên hỏi: “Kí hợp đồng rồi?”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt, dại ra, lắc đầu.
Dung Đình hơi nhếch miệng, độ cong gần như có thể xem nhẹ.
Sau đó… không có tiếp theo, anh đi.
Lục Dĩ Quyến đứng đờ người ra.
Nam thần, vì sao ngài lạnh lùng đến vậy QAQ.
–
Kì thật khi đã đồng ý kí hợp đồng, chuyện tiếp theo tuy hơi rườm rà nhưng cũng thuận lợi hơn.
Tống Phong Niên theo thường lệ dặn dò Lục Dĩ Quyến: “Tuy rằng cậu đã trưởng thành, có quyền độc lập về mặt pháp luật, nhưng tốt nhất nên nói một tiếng với người nhà, dù sao đây cũng là một đề tài mẫn cảm, đừng để xảy ra phiền toái.
Về phía trường học tôi sẽ liên hệ, cậu cứ an tâm học tập, chờ đến ngày vào đoàn làm phim là được.
Trong lúc này, cậu có thể tự mình tìm công ty quản lý, nếu không tiện có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi liên hệ giúp cũng được, hợp đồng có điều khoản bảo mật, đọc cho cẩn thận, nếu không rõ có thể tìm luật sự cố vấn, về phần thù lao, 100 ngàn, có thể nhận được chứ?”
“Có thể!” Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không có yêu cầu gì, đầu tiên là cậu còn trẻ, không có kinh nghiệm, cũng thật sự không có thứ để mang ra mặc cả với Tống Phong Niên, thứ hai, cậu không thiếu tiền, không cần phải so đo về mặt tiền bạc, huống hồ giá này cũng là giá thị trường phổ biến đối với người mới.
Tống Phong Niên gật gật đầu: “Vậy nhất định phải nói rõ với trong nhà, nhớ chưa.”
Lục Dĩ Quyến cười: “Ngài yên tâm đi, mẹ cháu sẽ không can thiệp chuyện này, bà rất tiến bộ, chắc chắn sẽ không tạo thêm phiền toái cho đoàn làm phim… nhưng mà ba cháu, ha ha ha.”
Một thanh niên sáng sủa bỗng dưng cười lạnh khiến cả người Tống Phong Niên đều dựng da gà lên.
Nhưng Lục Dĩ Quyến không nói hết mà chỉ nói sang chuyện khác: “Tóm lại ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
Ôm hợp đồng, Lục Dĩ Quyến quả thực luyến tiếc không muốn buông tay.
Tống Phong Niên dường như vốn mang theo tín nhiệm với Lục Dĩ Quyến, ông nói: “Vậy được rồi, cậu đi đi, chắc phải 1 – 2 tháng nữa mới khởi động máy, cậu không cần phải gấp, cũng đừng làm lộ việc này, phía trường học tôi sẽ tự mình nói.”
Chung quy muốn dẫn một sinh viên đi, lại không để người ta nói, thậm chí đều không tiết lộ tin tức, không có Tống Phong Niên bảo đảm thì không được.
Lục Dĩ Quyến biết rõ, vui vẻ chào tạm biệt Tống Phong Niên.
Đêm đó, cậu tự mình lật hợp đồng, không tìm người khác đến xem, sau đó kí tên mình, dựa theo địa chỉ Tống Phong Niên cung cấp gửi chuyển phát nhanh đi.
Nhưng trước khi gửi, cậu cũng không quên chụp lại chỗ mình kí tên.
10 phút sau, Lục Dĩ Quyến đổi lại tên weibo trẻ trâu “Trẫm phải làm học bá” đổi thành tên thật “Lục Dĩ Quyến”, sau đó hủy chú ý với tài khoản “Dung Đình V”, một lần nữa chú ý lại, tiện thể mở tin nhắn, gửi ảnh chụp kí tên hợp đồng đi.
Hí hí, không biết Dung Đình nhìn thấy liệu có chú ý lại với mình không?
Ôm ấp chờ mong ấy, Lục Dĩ Quyến ngày hôm sau vừa tỉnh dậy liền mở weibo, nhưng mà, tài khoản chỉ có hơn 100 follow có đến hơn một nửa là tài khoản rác lại vẫn im lặng.
Lục Dĩ Quyến chùng xuống, cảm giác không thoải mái.
Bỏ điện thoại sang một bên, sau đó bò xuống giường đi thay quần áo, rửa mặt đánh răng…
Uhm, kì thật cũng bình thường, chung quy mỗi ngày Dung Đình sẽ có vô số fan mới, không nhất định sẽ chú ý đến cậu, tin nhắn lại càng không nhất định nhìn… Phun nước súc miệng, thật giống như muốn phun đi hết sự uể oải trong lòng.
Ngẩng đầu, Lục Dĩ Quyến mỉm cười.
Quả nhiên, việc nhỏ này rất nhanh liền bị Lục Dĩ Quyến quẳng đi sau đầu.
Trong trường học có rất nhiều chuyện, giúp tiền bối đóng kịch, ôn tập cuối kì, học kì này còn phải quay phim ngắn 3 phút, kịch bản đã bị thầy giáo gửi trả lần thứ ba, phải sửa chữa… Nếu muốn đóng phim có lẽ còn phải chạy đi học ké lớp biểu diễn.
Trái ngược với cậu, Dung Đình hiện đang cho mình nghỉ phép.
“Dù sao đến tháng 7 “Liên Thành” sẽ công chiếu, bảo trì nhiệt độ 1 – 2 tháng hẳn là không thành vấn đề.” Dung Đình vừa tiếp điện thoại của người đại diện vừa đi đến trước máy tính, tùy ý ngồi xuống, “Vậy tạm thời không nhận phim nào nữa, an tâm đợi tin của Tạ đạo.”
Vị trí của công ty điện ảnh Hoa Tinh trong nước căn bản không là gì cả, công ty chủ yếu đầu tư vào sản xuất phim truyền hình, nghệ sĩ trong công ty kì thật cũng chỉ yếu là diễn viên nhỏ nhoi trong phim truyền hình… có thể bước vào màn ảnh rộng như Dung Đình thật sự là trường hợp đặc biệt.
“Ừ… Biểu diễn thương mại cũng có thể, anh gửi vào mail đi, lát nữa tôi xem.”
Vừa không có năng lực tranh giành giải thưởng cho Dung Đình, lại không có mấy tài nguyên trong giới điện ảnh cung cấp, vì thế, gần 2 năm nay, người đại diện của Hoa Tinh Thiệu Hiểu Cương đứng trước mặt Dung Đình càng lúc càng không thể đứng thẳng người nổi, lúc này Dung Đình nói không muốn quay phim, Thiệu Hiểu Cương không dám nói gì, lại nghe nói anh chịu biểu diễn thương mại, lập tức liền đi sắp xếp những thư mời của các xí nghiệp.
“Vất vả anh, tôi cúp máy trước.” Ngữ điệu của Dung Đình vẫn luôn thản nhiên, di động tùy ý ném sang bên cạnh, tiếp theo đó, anh mở weibo.
Số lượng fan tăng trưởng khiến anh gần như sắp quên trên thế giới này còn có số có hai chữ số, tên gọi của người dùng trẻ trên mạng cũng đa dạng vô cùng… Cái gì mà Tiểu Đình Đình em muốn có hầu tử với anh, Làm người phụ nữ của Đình… Dung Đình vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có tốc độ lăn chuột là nhanh hơn, lập tức kéo đến cuối trang.
Lục Dĩ Quyến.
Tên gọi rất quen thuộc.
Sang trang.
Xem xong mấy trăm tên fan mới, thông báo rốt cuộc không hiện con số tăng lên nữa.
Dung Đình lại chuyển sang tin nhắn chưa đọc, lật lật.
Như bình thường, có fan tỏ tình, có anti-fan nhục mạ, thẳng đến cuối cùng, Dung Đình lại thấy được cái tên kia.
Lục Dĩ Quyến.
Avatar là một khuôn mặt tươi cười giơ tay chữ V khiến anh cuối cùng nhận ra được người này là ai, hơn nữa hình ảnh gửi đến… Dung Đình nhanh chóng nghĩ ra, hôm qua mình nói gì với người trẻ tuổi này.
Vẻ mặt của Dung Đình không thay đổi gì, tùy ý mở weibo của cậu ta.
Trang đầu phần lớn là trạng thái, thỉnh thoảng mới có vài ảnh chụp trường học.
Trường học cũ của anh.
Di động vang lên một tiếng, nhắc nhở có email mới, Dung Đình không có kiên nhẫn tiếp tục xem, nhấn vào về đầu trang, theo bản năng tìm khung “Chú ý”.
Thế nhưng, sau một giây tạm dừng, Dung Đình chuyển con chuột sang chỗ khác.
Trên màn hình máy tính, con chuột chuyển sang góc trong cùng bên phải, lựa chọn “Mở rộng”.
Menu hạ xuống.
Phần “Lặng lẽ chú ý” được đánh một dấu √..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...