Hơi thở quen thuộc phả vào mũi, để Kiều Luyến lập tức kéo căng thân thể.
Cảm giác giống như giác quan thân thể lập tức trở nên mẫn cảm, mỗi một tế bào thân thể, đều cảnh giác lên.
Cô nuốt ngụm nước miếng, ấp a ấp úng hỏi: "Sao, làm sao thử?"
Lời này rơi xuống, liền thấy trước mặt trầm xuống, chợt, mặt của anh, cách mặt của cô, chỉ còn lại không tới năm centimet.
Khoảng cách gần phóng đại gương mặt, cặp mắt thâm thúy lợi hại.
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, liền nghe anh chậm rãi mở miệng: "Thử như thế."
Anh nắm eo của cô: " trước kia lúc anh quay cảnh hôn, đều là giả."
Mặt của anh xích lại gần mặt của cô, sau đó duỗi ngón tay ra phía trước: "Quay từ bên kia, chúng ta giống như là hôn nhau."
Lúc anh nói truyện, hơi thở phả vào gò má cô.
Hơi thở ấm áp, ngứa một chút, mang theo trêu chọc.
Kiều Luyến chỉ cảm thấy giống như có một cái lông chim, nhẹ nhàng xẹt qua trái tim, ngứa một chút, tinh tế cảm giác từ bên tai, lan khắp toàn thân.
Thân thể của cô đều có chút như nhũn ra, miệng đắng lưỡi khô theo dõi anh: "Vậy chúng ta, ngày mai chúng ta cũng giả sao?"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên rơi vào đôi môi đỏ thắm của cô: "Biện pháp giả, chỉ có anh, hiện tại một số diễn viên kính nghiệp, đều sẽ hôn thật."
"A?"
Kiều Luyến kinh ngạc: " Tại sao có thể!"
Thế nhưng lời này rơi xuống, cũng cảm giác được một đôi môi ấm áp, đột nhiên trùm lên trên môi của cô!
Kiều Luyến:...
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ!
Cô chỉ cảm thấy, giống như là có một dòng điện, trong nháy mắt chảy từ trái tim lan tràn toàn thân, ngón tay của cô liền không nhịn được nắm chặt.
Sau đó, nuốt ngụm nước miếng lần nữa.
Chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên rời môi của cô.
Loại xúc giác kia, đột nhiên biến mất, để tâm lý Kiều Luyến trống không.
Cô chính đang vì loại cảm giác này mà cảm thấy xấu hổ, liền nghe Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: "Bọn họ đều quay phim như thế. Có chút nam diễn viên, nếu như muốn chiếm tiện nghi, liền sẽ vào lúc này."
Kiều Luyến hiểu ra.
Cô ho khan một tiếng, muốn quay đầu, sau đó mở miệng: "Há, em biết... ưm!"
Nói còn chưa dứt lời, cái gáy chợt bị anh ôm chặt lấy, chợt, điên cuồng chặn môi của cô!
Kiều Luyến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, liền thấy mắt Thẩm Lương Xuyên đã nhắm lại.
Cô muốn muốn đẩy anh ra.
Thế nhưng cánh tay lại không tự chủ khoác lên cô anh...
Thân thể có chút không nghe sai khiến...
Đến đại não, cũng dần dần bị nụ hôn này hòa tan.
Đây là hành động thân mật thuộc về bọn họ.
Những ngày này vừa đến, cô chưa bao giờ không nghĩ tới anh.
Trong lúc nhất thời không khống chế nổi chính mình, cứ bị anh ôm chặt lấy như vậy.
Không khí trong phòng, bỗng nhiên trở nên mập mờ.
Giọng kiều diễm, lại thêm tiếng hít thở của hai người, để khiến không khí ấm lên.
Thẳng đến sau cùng, Kiều Luyến cảm giác mình bị anh bế lên, chợt nằm ở trên giường, lúc này cô mới bỗng nhiên kịp phản ứng!
Cô, cô bị nam sắc dụ dỗ!
Gia hỏa này... Cái hôn trước, căn bản chính là đang đùa cô!
Giờ này khắc này, anh đã tiến thêm.
Thế nhưng!
Cô mới vừa mang thai hơn một tháng, căn bản cũng không có thể làm những chuyện kia!
Nghĩ đến đây, cô liền bỗng nhiên đẩy người trên người ra!
Sau đó nhìn Thẩm Lương Xuyên, hô lớn một tiếng: " không thể!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...