A Hoàng gấp: " Thiếu gia, tôi thật sự không có!"
Không có sao?
Thẩm Tử Hào nở nụ cười gằn, nhìn về phía Tiểu Bao, chợt mở miệng nói: "Tiểu Bao nói, cái túi là cậu mở ra."
"Ai sẽ giấu tiền ở trong hành lý, cậu đã lựa chọn mở hành lý ra, như vậy thì khẳng định là bởi vì, đã sớm biết bên trong có tiền!"
A Hoàng gấp muốn khóc: " Thiếu gia, tôi thật sự không có! Tôi mở hành lý ra, là bởi vì, là bởi vì quản gia để cho tôi mở ra! Nếu như là bởi vì nguyên nhân này, như vậy hãm hại thiếu phu nhân, khẳng định là quản gia!"
Quản gia?
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, nhìn về phía quản gia.
Chỉ thấy quản gia nhíu lông mày, nhất thời quát lớn một tiếng: " A Hoàng, sao cậu ngậm máu phun người? Tôi để cậu mở hành lý, thế nhưng căn bản tôi cũng không có tới gần hành lý, từ đầu đến cuối, tôi đều đứng ở cửa chỉ huy mấy người, tôi còn có tiển vào trong hành lý sao?"
A Hoàng bị dọa trực tiếp xua tay: " Không phải, tôi không phải ý này... Quản gia, tôi..."
Câu nói kế tiếp, lại nói không nên lời.
Thẩm Tử Hào híp mắt, đứng lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm A Hoàng, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Kỳ thật, muốn biết đến cùng phải là cậu bỏ vào hay không, rất đơn giản, thật ra tôi đã có biện pháp!"
A Hoàng sững sờ, "Biện pháp gì?"
"Kiểm tra vân tay!"
A Hoàng ngây dại: "Hả?"
Thẩm Tử Hào lại mở miệng nói: "Cậu suy nghĩ một chút, có phải toàn bộ quá trình cậu đều không có chạm đến năm vạn này không?"
A Hoàng khẽ gật đầu.
"Như vậy nếu như tiền không phải cậu bỏ vào, trên tiền kia, khẳng định không có vân tay củ cậu! Hiện tại tôi đi báo động, tìm cảnh sát đến xem xét! Đến lúc đó chân tướng rõ ràng!"
A Hoàng nghe nói như thế, nhất thời gật đầu: " Được, thiếu gia cứ để cảnh sát đến, cũng coi như cho tôi sự trong sạch!"
Thẩm Tử Hào trông thấy bộ dạng của cậu ta, nhíu lông mày.
Một lúc sau cậu ta mới cầm lên điện thoại di động, đang muốn gọi điện thoại, đã thấy quản gia bỗng nhiên tiến lên một bước: "Thiếu gia, chuyện này, không thích hợp làm lớn chuyện, cậu có thể quên đi hay không?"
Quên đi?
Làm sao quên được!
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: "Thế nhưng nếu như không cho cảnh sát tới, chân tướng sự tình, làm sao tra rõ ràng?"
Quản gia thở dài: " Năm vạn này, dù sao cũng là tìm được, phu nhân và ý của tiên sinh, đều là dàn xếp ổn thỏa, nếu như nhất định phải huyên náo, sau cùng đi ra, cũng là chuyện xấu."
Quản gia nói đến đây: "Thiếu gia, cậu nhất định phải nghĩ lại!"
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày, một lúc sau mới gật đầu: " Ông nói đúng. Huống hồ, những số tiền kia bị rất nhiều người sờ qua, chỉ bằng vào vân tay, cũng không thể kết luận là ai bỏ vào hành lý."
Nói đến đây, Thẩm Tử Hào thở dài: " Mấy người đi ra ngoài trước đi! Không nên để tôi điều tra ra là ai, bằng không, khẳng định tôi sẽ không tha cho các người!"
Ba người đều nhẹ nhàng thở ra, rồi mới đi ra khỏi thư phòng Thẩm Tử Hào.
Thẩm Tử Hào lđứng lên, đi tới phòng ngủ, nằm xuống.
Bóng đêm dần dần tối.
Cậu ta chợt nghe dưới lầu, truyền đến động tĩnh nhỏ xíu.
Cậu ta ngồi dậy, đi thẳng xuống dưới lầu, liền thấy một thân hình từ từ di động trong bóng đêm.
Tròng mắt Thẩm Tử Hào hơi híp, đi theo.
Cậu ta đã sớm biết, chính mình hôm nay bứt dây động rừng, hung thủ thật sự sẽ không ngồi nhìn, khẳng định sẽ lộ ra dấu vết, chỉ cần đi theo người này, là cậu ta có thể thấy là người nào sai sử, hãm hại Hạ Noãn Noãn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...