Thế nhưng giờ này khắc này, những cách xa kia toàn bộ biến mất.
Bà bỗng nhiên minh bạch, vì cái gì sau khi Kiều Luyến tiến vào nước, liền điên cuồng như vậy, có đôi khi, làm ầm ĩ, mới có thể kéo lại quan hệ.
Như thế trận chiến trong nước thật lâu, đến cuối cùng, bốn người đều mệt đến thở hồng hộc.
Kiều Luyến đắc ý nhìn Thẩm Tử Hào: " Thế nào? Vẫn là chúng tôi lợi hại chứ?"
"Cắt ~ lợi hại cái gì?"
"Anh cậu, lớn anh đẹp trai, dáng người tốt, thành tích học tập khẳng định cũng lợi hại! cậu nói đi, có phải cậu ghen tỵ với anh ấy không?"
Thẩm Tử Hào hừ lạnh một tiếng: " Trong mắt cô, anh ta cái gì cũng tốt, thế nhưng cô có biết hay không, anh ta có một thứ không bằng tôi?"
"Cái gì?"
Kiều Luyến vô cùng tò mò.
Thẩm Tử Hào đắc ý: " Khi còn bé anh ấy chạy một trăm mét kém tôi!"
Lời này rơi xuống, Kiều Luyến liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " thật hay giả?"
Thẩm Lương Xuyên ho khan một tiếng.
Thẩm Tử Hào liền vạch trần quá khứ của anh: " Chị dâu, chị không biết, chị đừng nhìn anh tôi bây giờ giống như rất lợi hại, kỳ thật trước kia anh ấy rất lười, khi còn bé tôi vận động đều mạnh hơn anh ấy!"
Kiều Luyến cắn môi: " Vậy cậu đều óc ngu si, tứ chi phát triển, anh cậu là loại động não?"
Thẩm Tử Hào lập tức mở to hai mắt nhìn: " Cái gì gọi là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển! Cô có biết nói chuyện hay không!"
"Ha ha ha ha ~~ "
Mấy người tranh chấp, từ trong nước đi lên trên bên bờ.
Lúc đùa trong nước, không cảm thấy, thế nhưng giờ này khắc này, lại cảm giác hai chân giống như rót chì, nặng nề vô cùng.
Bốn người trực tiếp nằm ở trên bờ cát, mệt mỏi đi không được, còn khát vô cùng.
Đúng lúc này, tiếng Hạ Diệp Hoa truyền tới: " Được rồi, đói bụng khát nước rồi? Mau tới ăn cái gì!"
Bốn người nằm ở đó, một người cũng không nguyện ý động đậy.
Kiều Luyến khoát tay: " Mẹ, mẹ cứ để đồ đấy, chúng con mệt mỏi đi không được rồi."
Nghĩ như vậy, liền thấy Hạ Diệp Hoa đi tới trước mặt mấy người.
Bà bưng khay, trên khay để bốn ly đồ uống.
Đầu tiên là bà đưa cho Kiều Luyến một ly nước xoài: " Đây là khẩu vị con yêu nhất."
Kiều Luyến cười.
Tiếp theo, bà lại đưa cho Thẩm Lương Xuyên một ly trà lạnh: " Con thích nhất trà lạnh!"
Chợt, bà đi tới trước mặt Thẩm Tử Hào, đưa cho cậu ta một ly nước mật ong chanh: " Con thích nhất!"
Thẩm Tử Hào nhận lấy, hơi sững sờ.
Khi còn bé, đồ uống cậu ta thích, cũng là nước mật ong chanh, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, mẹ còn nhớ rõ.
Hoặc là nói không phải còn nhớ rõ, mà vẫn chưa quên đi.
Giờ phút này bà đứng trước mặt cậu ta, vẻ mặt tươi cười, hòa ái dễ gần, dáng vẻ đó, để cậu ta cảm thấy cả trái tim đều giống như ngâm mình ở dưới ánh mặt trời.
Cậu ta nhận lấy nước, uống một ngụm, mật ong trong này, hẳn là bà thêm, lượng không nhiều không ít, không phải rất ngọt, hợp khẩu vị cậu ta ưa thích.
Những thói quen nhỏ này, cho dù là Mai Phượng cẩn thận, kỳ thật cũng không biết.
Thẩm Tử Hào không nhịn được cúi thấp đầu xuống.
Kỳ thật, cảm giác có mẹ, thật tốt, không phải sao?
Hạ Diệp Hoa lại đi tới bên người Hạ Noãn Noãn: " Noãn Noãn, con mang thai, đừng xuống nước với họ, mẹ chuẩn bị cho con nước táo, ôn hòa, cũng tốt với đứa bé."
Hạ Noãn Noãn tiếp nhận nước trái cây: " Cám ơn mẹ!"
Nói xong câu đó, liền cúi thấp đầu xuống, uống.
Một đám người điên cuồng chơi một buổi trưa, tình cảm kéo gần lại rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...