Đó cũng là một mùa đông, mặt đất lạnh thấu xương.
Một mình lẻ loi trơ trọi, cảm giác giống như bị toàn thế giới từ bỏ.
Cậu ta không nhịn được sẽ nghĩ, nếu như mẹ ở nhà, lúc này sẽ nói mấy câu thay cậu ta, cậu ta sẽ không khổ sở như thế.
Về sau, cậu ta biết, cậu ta quỳ gối trong từ đường, Mai Phượng liền quỳ gối trước mặt cha, xin ông bỏ qua cho mình.
Cuối cùng cha bỏ qua, Mai Phượng liền đỡ cậu ta, đồng thời lập tức còn đắp chăn lên đầu gối cậu ta, còn nói: " Đầu gối quan trọng nhất, chỗ chỗ khớp thi ngàn vạn không thể để bị lạnh, ta chính lúc còn trẻ không có chú ý, mặc đơn bạc, hiện tại thỉnh thoảng đầu gối đau."
Đầu gối của bà không tốt, có thể vì cậu ta, chịu nhiều khổ như vậy.
Một khắc này, cậu ta liền thề, về sau xem Mai Phượng như mẹ mà đối đãi.
Mẹ ruột không muốn cậu ta, có người muốn cậu ta.
Mà bây giờ, Mai Phượng lại một lần nữa bởi vì cậu ta quỳ xuống, còn bị người truyền lên mạng, tùy ý nhục nhã!
Sắc mặt Thẩm Tử Hào lập tức đỏ bừng lên.
Hạ Diệp Hoa nghe được bốn chữ âm ngoan thủ đoạn, cước bộ dừng lại.
Bị Thẩm Tử Hào đả thương nhiều lần như vậy, bà cảm thấy mình tâm đều đau nhức chết lặng.
Bà nhìn chằm chằm người trước mặt.
Một lúc sau cuối cùng mới không nhịn được mở miệng nói: "Tử Hào, ta trước kia cho tới bây giờ đều cảm thấy, để con ở lại Thẩm gia, là lựa chọn chính xác nhất. Nhưng bây giờ, ta thật hối hận rồi!"
"Nếu như sớm biết, có một ngày con lại biến thành một người không phân phải trái như thế, bị người nắm mũi dẫn đi, lúc trước cho dù ăn xin, ta cũng phải mang con theo!"
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại.
Hạ Diệp Hoa là trách cậu ta không phân phải trái?
Cậu ta nở nụ cười châm chọc, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Trong ánh mắt Hạ Diệp Hoa mang đủ loại biểu tình thất vọng, triệt để đả thương cậu ta.
Mai Phượng đã kêu lên: "Chị Hạ, chị chán ghét tôi không sao! Thế nhưng chị đừng giận chó đánh mèo Tử Hào! Tử Hào ưu tú như vậy, làm sao lại không phân phải trái hả? Người nào đối tốt với nó, chính nó có cảm giác!!"
Bà ta giống như là bị chọc tức, giống như là để bảo toàn ý đồ của mình, bỗng nhiên vọt tới trước mặt Thẩm Tử Hào, trực tiếp đứng trước mặt Thẩm Tử Hào, nhìn Hạ Diệp Hoa: "Chị Hạ, tôi vẫn câu nói kia, chị có thể mắng tôi, nhưng xin chị đừng mắng Tử Hào!"
"Tôi còn muốn cảm tạ chị để Tử Hào lưu tại Thẩm gia, để tôi có đứa con trai tốt như vậy! Chị không muốn, tôi muốn!"
Chị không muốn, tôi muốn...
Trong nháy mắt hốc mắt Thẩm Tử Hào biến đỏ.
Đúng vậy, cho tới bây giờ cậu ta đều là người mẹ không muốn
Bà muốn, mãi mãi là Thẩm Lương Xuyên!
Nghĩ đến đây, Thẩm Tử Hào nở nụ cười châm chọc: " Hạ phu nhân, rất xin lỗi để bà thất vọng rồi! Có phải Thẩm gia chúng tôi, trở thành trò cười toàn bộ Bắc Kinh hay không, có phải hôn lễ của tôi, trở thành đề tài câu chuyện nhiều nhất toàn bộ Bắc Kinh hay không, bà liền vui vẻ?!"
Một câu, nói Hạ Diệp Hoa hơi sững sờ: " Con có ý gì?"
"Có ý gì sao?!" Thẩm Tử Hào cầm lên điện thoại di động, trực tiếp mở video ra, đưa tới trước mặt mọi người.
Mặt mũi cậu ta tràn đầy tức giận, mở miệng nói: "Để dì Mai trở thành đàm tiếu trên mạng, đây chính là trả thù của bà sao?!"
"Bà thật đúng là đủ hung ác! Nếu như vậy, về sau dì Mai còn mặt mũi nào gặp người?!"
"Hạ phu nhân, làm phiền bà lần sau muốn trả thù người khác, có thể suy nghĩ một chút cho con trai tốt của bà hay không, để anh ta có thể ngẩng đầu trước mặt mọi người!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...