Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Giờ này khắc này, Mai Phượng bị đông cứng, sắc mặt trắng bệch, thân hình phát run, vẫn còn kiên trì trong gió.

Trông thấy bà ta, tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, cả người đều giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức nổ tung!

"Két!" Xe dừng lại trong nháy, cậu ta liền mở cửa xe, nhảy xuống.

Đi thẳng đến chỗ Mai Phượng!

Lúc trên đường tới, đáy lòng sinh ra nghi ngờ với Mai Phượng, vào giờ phút này, nương theo bộ dạng bà ta thê thảm, mà lập tức biến mất!

Dù Mai Phượng là giả, thì thế nào?

Bà ta đến chỗ này vì mình, cầu Hạ Diệp Hoa giơ cao đánh khẽ.

Cậu ta lập tức đi tới trước mặt của bà ta, trực tiếp kéo cánh tay của bà ta lại: "Dì Mai, dì ở chỗ này làm gì? Dì đứng lên!"

Mai Phượng nghe nói như thế, từ từ nghiêng đầu lại, giống như mới chú ý tới Thẩm Tử Hào đến, nhất thời kinh ngạc, mở miệng nói: "Tử Hào, sao con lại tới đây?"

Sắc mặt Thẩm Tử Hào tái xanh, nhìn cửa đóng chặt.


Ở cửa sắt này, lạnh băng không có một tia nhiệt độ.

Liền giống như muốn cắt trở cậu ta bên ngoài.

Trong lòng của cậu ta, bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ bi thương.

Giống như là tám năm trước, Hạ Diệp Hoa mang theo Thẩm Lương Xuyên rời đi Thẩm gia, từ bỏ cậu ta!

Thẩm Tử Hào nắm lấy nắm tay, sau đó trực tiếp đi về phía trước!

Cậu ta giơ cánh tay lên, dùng sức nhấn chuông cửa.

"Đinh đinh đinh" vang lên, cậu ta còn không biết dừng, dùng sức nhấn.

Một lát sau, cuối cùng cửa sắt mở ra.

Thím Lý xuất hiện tại chỗ, trong giọng nói mang không kiên nhẫn: " Làm sao? Quỳ không nổi nữa à? Vậy cô đi đi, còn muốn làm gì?"

Nói cho hết lời, cũng thấy rõ ràng người trước mặt, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt: " Tử Hào thiếu gia?"


Ánh mắt Thẩm Tử Hào giống như là muốn ăn người, châm chọc nhìn thím Lý: " thím Lý, bà chẳng qua là một giúp việc nhà tôi trước kia! Thật sự coi mình là rễ hành rồi hả?! Bà tránh ra cho tôi!"

Người ác miệng, đang bị giận điên, hoàn toàn không bận tâm, một câu nói của mình, có thể sẽ đả thương người luôn đi theo mẹ mình!

Sắc mặt Thím Lý trắng nhợt.

Bà lui về sau một bước, Thẩm Tử Hào đã vọt vào.

Nghe tiếng phá cửa bên ngoài, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liền liếc nhau, vội vàng từ trên lầu xuống, đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa nơi, liền nghe được câu nói kia của Thẩm Tử Hào, Kiều Luyến nhìn sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đen lại, anh trực tiếp tiến lên, kéo tay Thẩm Tử Hào lại: "Cin lỗi thím Lý!"

"Xin lỗi? Tôia dựa vào cái gì xin lỗi? Tôi nói chẳng lẽ không đúng không? Bà ta chỉ là giúp việc, dựa vào cái gì hô to gọi nhỏ?"

Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.

Hạ Diệp Hoa đã nghe được tiếng, từ trong phòng đi ra, trông thấy Thẩm Tử Hào, lập tức kinh ngạc: "Tử Hào tới?"

Thẩm Tử Hào nở nụ cười gằn: " Tôi tới, nếu như tôi không tới, làm sao biết bà chà đạp dì Mai của tôi như thế! Mẹ, cho tới bây giờ tôi cũng không biết, bà là người tâm ngoan thủ lạt như thế!"

Cậu ta quay đầu, nhìn về phía đuổi Mai Phượng đuổi thao, nhìn bà ta được bảo vệ nâng đỡ, hai cái đùi đều đang phát run, ăn mặc đơn bạc, quỳ trên mặt đất lâu như vậy, khẳng định đều đông lạnh!

Tim của cậu ta liền lập tức bị hút.

Cậu ta bỗng nhiên nghĩ đến, năm năm trước, chính mình bởi vì bị mẹ vứt bỏ tâm tình không tốt, ở bên ngoài hồ nháo chọc họa, cha cũng phạt cậu ta qua Từ Đường quỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận