Tin nhắn vừa gửi đi, liền thấy Thẩm Lương Xuyên bưng mì từ trong phòng bếp đi tới, trông thấy cô, hỏi một câu: "Đang làm gì?"
Kiều Luyến có tật giật mình, tay run một cái, liền vội vàng thoát ra khỏi trò chơi, sau đó đứng lên, đi tới bàn ăn.
Trên mặt bàn để hai bát mì.
Nước mì rất nhạt, sợi mì hiện ra màu vàng của lúa mì, lại thêm chút rau, nhìn qua vô cùng muốn ăn.
Bụng Kiều Luyến, liền lập tức kêu lên.
Buổi tối không có ăn cơm, lúc này thật sự đói tới ngực dán vào lưng rồi.
Cô tiến lên một bước, liền ngồi xuống, cầm lấy đũa ăn một miếng.
Mùi vị thích hợp, nước ngon mì đẹp, lại thêm lúc bụng đói kêu vang, để cho người ta hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
Ánh mắt Kiều Luyến sáng lên, không nói hai lời, ăn uống thả cửa.
Thẳng đến khi nước mì uống hết, lúc này Kiều Luyến mới buông đũa và bát xuống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên đang ăn như trước, tướng ăn nhã nhặn, xem xét cũng là do đại gia tộc huấn luyện và hun đúc.
Suy nghĩ một chút động tác ăn cơm của mình, lại so sánh bộ dạng của anh, Kiều Luyến không nhịn được bật cười.
Đã ăn xong, cô liền chống cằm, dứt khoát nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên sâu lại: " còn muốn ăn?"
Kiều Luyến lập tức gật đầu: "Ừm."
Sau đó liền lập tức cầm đũa của bản thân, cũng không đợi Thẩm Lương Xuyên nói chuyện, trực tiếp gắp một đũa mì, liền bắt đầu cho vào miệng hút.
Giống như chuyện cướp ăn, càng ngon hơn!
Đúng lúc này, Thẩm Lương Xuyên cũng nở nụ cười, giống như muốn cùng cô náo loạn, cũng gắp mì lên, bỏ vào trong miệng của mình.
Hai người cứ ăn như vậy... Đến sau cùng, lại phát hiện bọn họ ăn cùng một mì sợi!
Kiều Luyến nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Đúng lúc này, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, bỗng nhiên đứng lên.
Anh từng chút từng chút, đem sợi mì lơ lửng giữa không trung ăn vào trong miệng, thẳng đến sau cùng, sợ mì trong miệng hai người, chỉ còn lại có mấy cm.
Kiều Luyến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, chợt hơi đỏ mặt, vội vàng cắn đứt mì!
Nhưng vào lúc này, một đôi môi ôn nhuận, đã dán lên môi cô!
Cách một bàn ăn, hai cánh tay anh chống trên bàn, cứ hôn chiếm hữu cô như vậy!!
Kiều Luyến:...
Hôn chỉ là tiếp xúc.
Thế nhưng anh lại thật lâu không có rút lui.
Không khí trong phòng, lập tức trở nên mập mờ.
Trong cả căn phòng, tràn đầy hơi thở kiều diễm.
Sợi mì còn lại, cũng dứt khoát không ăn.
Thẩm Lương Xuyên dứt khoát lượn quanh một vòng, đi tới bên ghế Kiều Luyến, trực tiếp gập cả lưng.
Nếu như vừa rồi là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, như vậy hiện tại là cuồng phong bạo vũ!
Anh bao phủ toàn bộ khoang miệng cô, tới vừa mãnh liệt vừa vội...
Một lát sau, anh dứt khoát ôm eo cô, vừa muốn tiến hành bước kế tiếp, liền nghe một tiếng ho khan truyền tới!
Kiều Luyến:...!!
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ, có thể cảm giác được Thẩm Lương Xuyên cũng giật nảy mình.
Hai người đều đứng thẳng người, đồng loạt quay đầu, liền thấy Hạ Diệp Hoa đứng ở trên lầu, trừng lớn đôi mắt hiếu kỳ, đang theo dõi hai người nhìn lấy.
Thẩm Lương Xuyên:...
Bà bít lấy miệng mình, ho khan vừa rồi, hẳn là không phải cố ý phát ra.
Phát hiện hai người đều nhìn mình chằm chằm, bà liền xua tay: "À, vừa rồi ta không thấy gì cả, các con tiếp tục."
Nói xong, quay người tiến vào phòng của mình.
Kiều Luyến:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...