Ở trên ban công nhìn pháo hoa trong chốc lát, chờ đến rạng sáng, tiếng pháo nổ phía ngoài cùng dần dần giảm bớt.
Tất cả chung quanh, đều sa vào ngủ say.
Không khíBắc Kinh ăn tết, vô cùng nồng đậm, trên đường phố, trong khu cư xá, khắp nơi đều treo chữ Trung Quốc.
Trong Thẩm gia, cũng bời vì Hạ Diệp Hoa thích náo nhiệt, cho nên dán chữ Phúc,
Đến một giờ, lúc này hai người bọn họ mới lên lầu.
Đầu tiên là qua phòng ngủ Hạ Diệp Hoa nhìn bà một chút, thấy bà ngủ rất ngon, không có bộ dạng không thoải mái, hai người mới trở lại phòng ngủ chính.
Thẩm Lương Xuyên đi tắm: "Đêm nay anh trông mẹ, ngộ nhỡ bà không thoải mái."
Giúp việc trong nhà đều không có, tuổi thím Lý cũng lớn.
Hôm nay Hạ Diệp Hoa bị kích thích, đích thật là sợ ban đêm bà không thoải mái.
Kiều Luyến khẽ gật đầu: " Anh trông nửa đêm trước, em trông nửa đêm về sáng."
Thẩm Lương Xuyên lắc đầu: " không cần."
Hắn nói xong câu đó, liền đi vào trong phòng tắm.
Chờ đến khi tắm vội đi ra, lại phát hiện Kiều Luyến còn chưa ngủ.
Giờ này khắc này, đã hai giờ sáng.
Thẩm Lương Xuyên đi tới bên cạnh cô: "Làm sao còn chưa ngủ?"
"Đón giao thừa!" Kiều Luyến cười híp mắt mở miệng, nhưng thật ra là bời vì, nghĩ quá nhiều, có chút ngủ không được.
Thẩm Lương Xuyên dừng một chút, liền mở miệng: "Vậy anh cùng em."
Kiều Luyến gật đầu.
Hai người ra phía ban công gần chỗ Hạ Diệp Hoa, bọc chăn lông, ấm áp nhìn mặt trăng.
Bầu trờiBắc Kinh, bời vì pháo hoa, khói như sương mù.
Mặt trăng cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút, căn bản thấy không rõ lắm.
Bọn họ tựa sát lẫn nhau.
Kiều Luyến bỗng nhiên mở miệng: "Tử Xuyên, em muốn hỏi anh mấy vấn đề."
"Em nói đi."
Kiều Luyến hỏi thăm: "Tám năm trước, anh và mẹ, vì sao rời khỏi Thẩm gia? Vì sao Tử Hào luôn luôn hiểu lầm mẹ như thế? Cái Mai Phượng kia, lại làm gì sao?"
Sau khi cô hỏi, liền ngưng thần nghe Thẩm Lương Xuyên trả lời.
Muốn thông qua những thứ này, đạt được đáp án mình muốn.
Thẩm Lương Xuyên dừng một chút, lúc này mới lên tiếng: "Mai Phượng trước kia, là thư ký của ông ta."
Ông ta này, là chỉ Thẩm Tu.
Kiều Luyến gật đầu: "Sau đó, bọn họ ám muội sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu: " Ừm, nhưng bọn họ vô cùng bí ẩn, trên cơ bản người nào cũng không biết. Anh là có một lần, đi tới công ty của ông ta, vụng trộm trốn ở phòng trong văn phòng chơi game, ngẫu nhiên đụng phải một lần."
Anh nói đến đây, híp mắt lại.
Thiếu niên mười tám tuổi, thích chơi game.
Nghe được tiếng bước chân, vội vàng tắt tiếng, nín thở ngưng thần, sợ bị cha nhìn thấy mình "Không làm việc đàng hoàng" mà răn dạy anh.
Thế nhưng, chỉ nghe được ở bên ngoài có tiếng sột soạt.
Anh lặng lẽ mở hé cánh cửa nhìn sang, liền thấy hai thân thể, quấn giao cùng một chỗ...
Khi đó, Thẩm Lương Xuyên chỉ muốn nôn.
Sau này tạo ra anh có bệnh thích sạch sẽ.
Kiều Luyến sững sờ, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, anh lao ra ngoài." Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại: " Anh nhìn Mai Phượng và ông ta hốt hoảng thất thố, ông ta còn có ý đồ giải thích, không phải như anh thấy..."
Thẩm Lương Xuyên châm chọc cười: " Anh mười tám tuổi, không phải trẻ sơ sinh tám tháng. Thế là, anh liền đem chuyện này, nói cho mẹ."
"Mẹ rất phẫn nộ, bởi vậy cùng ông ta ầm ĩ một trận. Từ đó về sau, ông ta thấy anh đặc biệt không vừa mắt, nhưng có mẹ bảo vệ, ông ta cũng không thể bắt anh làm gì."
Nói đến đây, anh dừng một chút: " Thẳng đến lần kia, chúng ta quyết định tổ chức câu lạc cạnh tranh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...