Chạy?
Không có tìm được?
Kiều Luyến lập tức mở to hai mắt nhìn.
Nói thật, đến bây giờ, kỳ thật cô đã không ghét Tống Nguyên Hi rồi.
Kỳ thật nói cho cùng, khẳng định trong đó có hiểu lầm gì đó.
Cô hi vọng Thẩm Lương Xuyên có thể mang Tống Nguyên Hi trở về.
Nhưng giờ này khắc này...
Thẩm Lương Xuyên một mặt lo lắng, anh nhíu mày: "Năm nay là ba mươi tết, cũng không biết một mình con bé, có thể chạy đi nơi đâu... Bên ngoài rất loạn..."
Thẩm Lương Xuyên nói tới chỗ này, lại cúi thấp đầu xuống: "nhưng con bé cũng không phải cô gái bình thường, nó đã trưởng thành."
Khẳng định là Tống Nguyên Hi cảm thấy, không nguyện ý ltrở lại cái nhà này, cho nên mới rời đi.
Cô ta không cách nào tiếp tục đối mặt với Thẩm Lương Xuyên, càng không cách nào đối mặt với Kiều Luyến.
Kỳ thật, chưa chắc không phải một loại giải thoát.
Có lẽ sẽ mở ra một cuộc sống mới?
Nghĩ tới đây, tâm Thẩm Lương Xuyên, lại buông ra, anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tống Thành: "Tìm mấy người, tiếp tục tìm, tìm được... Cũng chớ kinh động con bé, chỉ cần cuộc sống của nó đi đến quỹ đạo, liền để cho người chúng ta rút về."
Tống Thành ở đối diện trả lời: "Vâng."
Cúp điện thoại, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới buông xuống lo lắng, nhìn về phía Kiều Luyến: "Sao trở về sớm như vậy?"
Kiều Luyến đem chuyện sau khi Thẩm Lương Xuyên rời đi, nói cho anh.
Kiều Luyến tức giận đến không chịu được: " Em lúc ấy nghe lén đối thoại của bọn họ, nhưng bởi vì cạnh điều hoà, cũng không có cơ hội quay lại, không nghĩ tới lại bị bà ta chui một cái lỗ như thế!"
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày: " Mai Phượng làm việc, từ trước đến nay giọt nước không lọt. Bằng không nhiều năm như vậy, sao Tử Hào có thể bị bà ta đùa nghịch xoay quanh? Bà ta đã dám đi trại an dưỡng, khẳng định làm xong các loại phòng bị, sẽ không lưu lại một nhược điểm cho người khác như thế."
Nói đến đây, anh hơi nheo mắt lại: "Huống chi, bà ta sẽ tín nhiệm Nguyên Hi sao?"
Đúng vậy, bời vì biết Tống Nguyên Hi là do Hạ Diệp Hoa nuôi lớn, tình cảm của bọn họ rất tốt.
Cho nên Mai Phượng xem như tìm Tống Nguyên Hi, loàm sao lưu lại nhược điểm?
Không có chứng cứ, như vậy chân tướng sự tình, còn không phải bị Mai Phượng tùy tiện nói sao?
Kiều Luyến nhíulông mày: "Cái Mai Phượng này, thật sự lợi hại như vậy sao?"
Lời này vừa mới nói xong dưới, bên ngoài liền có tiếng pháo nổ đoàng đoàng.
Trong thành phố Bắc Kinh, không cho phép tùy tiện đốt pháo.
Hàng năm, cũng chỉ có thời gian này có thể cho nổ.
Cô bị đánh động, hai người liền đi ra ban công.
Bên ngoài, pháo hoa cùng nhau bắn ra.
Đủ mọi màu sắc, màu mới xuất hiện.
Từng pháo hoa sáng lên trên bầu trời, tản mát ra hình dáng xinh đẹp.
Sau đó, bọn họ liền nghe thấy tiếng chuông trong nhà vang lên: " đông! Đông!..."
Tiếng vang tròn 12 giờ.
Cùng lúc đó, tiếng pháo nổ phía ngoài càng thêm lớn hơn.
Toàn bộ Bắc Kinh giống như là đã hẹn trước, Bách Hoa cùng vang lên.
Đứng ở chỗ này nhìn sang, cảnh sắc này, vô cùng hùng vĩ.
Kiều Luyến duỗi cổ nhìn, đúng lúc này, bên hông bỗng nhiên bị Thẩm Lương Xuyên ôm lấy.
Chợt, hơi thở đàn ông, liền tràn quanh mũi.
Anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm ở trên vai của cô, lời nói phun bên tai cô, ngứa một chút.
Anh nói: " tiểu Kiều, đây là năm đầu tiên chúng ta cùng trải qua."
Không biết vì cái gì, nghe nói như thế, Kiều Luyến lại có một chút thương cảm.
Cô khẽ gật đầu.
Thế nhưng, bọn họ bởi vì một cái gì hiểu lầm mà không không biết nguyên nhân, cứ thế chậm trễ tám năm.
Lúc cô đang suy tư, tiếng anh lại truyền tới lần nữa:
"Tiểu Kiều, chúng ta thật rốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...