Kiều Luyến kinh ngạc nhìn đám người trước mặt.
Nhìn qua ước chừng có ba mươi, bốn mươi người.
Giờ này khắc này, bọn họ lộ ra ánh mắt tức giận nhìn cô.
Mà sau lưng đám người này, những ký giả muốn chụp được scandal của Thẩm ảnh đế và Thẩm phu nhân, liền giơ lên máy ảnh, chạy về phía trước.
Có ký giả hỏi thăm: " Chuyện gì xảy ra?"
Cái này vừa hỏi, mọi người lập tức vỡ tổ.
"Đây là con gái gian thương! Gian thương! Hại mạng con tôi, con trai tôi chết thật thê thảm! Đến bây giờ, tiền bồi thường cũng không có..."
"Ô ô ô, nhà chúng tôi cũng đáng thương, năm đó muốn mua tòa nhà, chúng tôi bán nhà hiện tại, mua nhà của bọn họ. Đây chính là thu nhập cả đời chúng tôi! Muốn sau khi lấy nhà mới, cho con trai kết hôn! Kết quả, nhà sập rồi! Đến bây giờ đều không có người hòa giải. Con trai tôi nói con dâu bời vì không có bà, đã bỏ chạy! Cả nhà chúng tôi để dành, cứ như vậy hết rồi! Đến bây giờ, cả nhà đều chen trong một căn nhà có 30m, ô ô ô... Ngân hàng cho vay, còn tới tìm chúng tôi bắt trả tiền, cả nhà chúng ta sao thảm như vậy!"
"Đúng, gian thương, con trai tôi xảy ra chuyện ở công trường, bọn họ không có một câu trả lời, tiếp lấy bạn già tôi cũng bởi vì thương tâm quá độ mà qua đời, hiện tại cả nhà của tôi chỉ có mình tôi, ô ô..." Một ông già hơn sáu mươi tuổi đi ra, bụm mặt khóc lóc.
"Đúng, tên gian thương kia... Ô ô!"
"..."
Nhiều loại lời nói, theo nhau mà đến.
Để Kiều Luyến giống như bị hóa đá, cương cứng tại chỗ.
Cô nhìn một đám người kêu gào trước mặt, nhìn bọn hoặn mặc bình thường, từng người lộ ra phẫn nộ, ánh mắt oán hận, chỉ cảm thấy cả người giống như bị rút đi linh hồn, không biết làm sao...
Đám phóng viên lại từ trong đó nghe được nguyên nhân: "Trời ạ, nói cách khác... Thẩm phu nhân thật ra là con gái gian thường làm cho tòa nhà sụp đổ tám năm trước sao?"
"Đúng! Tục ngữ nói, cha nợ còn con! Hiện tại cô ta sống tốt như vậy, ở biệt thự, lái xe sang trọng, những người bị hại này, dựa vào cái gì chịu khổ?"
"Tôi không muốn gì khác, tôi chỉ cần một lời giải thích. Tôi muốn con trai tôi..."
"Loại người này, cô dựa vào cái gì còn sống?"
Mặt khác, có ký giả chậm rãi mở miệng: " Thế nhưng, cha mẹ không phải sợ tội tự sát sao?"
"Đúng vậy, sợ tội tự sát, cho nên chúng tôi càng không có chỗ để nói rõ lí lẽ, thế nhưng những thua thiệt của chúng tôi, là đáng đời sao? Mạng con trai tôi, liền đáng đời sao? Mười bảy người, bao nhiêu tòa nhà, phá hỏng bao nhiêu gia đình?!" Có người tức giận mở miệng, mà lời này, nhất thời đưa tới người khác đồng tình.
"Tôi muốn đánh chết cô! Báo thì cho con tôi!"
"Đúng, đánh chết cô ta!"
"Bồi thường tiền!"
"Tôi muốn cô ta bồi nhi mạng con tôi! Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con trai tôi có thể sống lại, ô ô ô..."
Nương theo những lời này, đám người liền tiến về phía trước một bước.
Không biết là người nào lấy từ trong túi ra một quả táo, trực tiếp nép vào đầu Kiều Luyến!
Có người dẫn đầu, người khác cũng bắt đầu lấy rau xanh hoa quả ra ném.
Mà đám người này cũng cùng nhau tiến lên, vây đám Kiều Luyến ở giữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...