Lời này rơi xuống, Kiều Luyến đã cảm thấy càng thêm buồn cười.
Cô nhìn Trương Xuân Hoa, đột nhiên nhếch khóe miệng: " Trương Xuân Hoa, bà không phải là thích tôi chứ?"
Trương Xuân Hoa sững sờ.
Kiều Luyến lập tức mở miệng nói: "Không phải vậy thì làm gì mà mỗi ngày nhìn tôi chằm chằm! Tôi đã từ chức, cũng không còn liên quan tới cuộc sống của bà, mỗi lần nhìn thấy tôi, đều dáng vẻ vội vàng như thế, chẳng lẽ không đúng sao?"
Trương Xuân Hoa bị sự vô liêm sỉ của cô làm cho có chút im lặng: " Da mặt cô đúng là dầy!"
"Cảm ơn, cũng là hơn bà một chút. Bà không cần ghen ghét ~ "
Đổi phiên ba hoa, mười Trương Xuân Hoa, cũng không đuổi kịp mồm mép Kiều Luyến.
Bà ta bị chọc tức đưa tay ra, chỉ Kiều Luyến: " Cô, cô..."
"Được rồi, bà lớn tuổi rồi, nên để tâm tình bình thản, nhìn bà hành động một chút là lại nổi giận như vậy, đối với thân thể không tốt."
Một câu người lớn tuổi, lại để cho Trương Xuân Hoa tức giạn nói không ra lời.
Ngược lại Kiều Luyến nhíu mày, nhìn về phía trước lần nữa.
Trương Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng: "Mồm mép lưu loát có làm được gì, đợi lát nữa phỏng vấn không được tin tức, có là thời gian cô khóc!"
Nói đến đây, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Đợi lát nữa Vong Xuyên đi ra, mấy người nhớ kỹ xông về phía trước."
"Còn có, chút nữa nói chuyện thật tốt với Vong Xuyên."
"Tranh thủ tòa soạn chúng ta lấy được tin tức."
Giao phó hai người xong, Trương Xuân Hoa lại mở miệng: "Cũng không biết Vong Xuyên thích ăn cái gì, nếu như giữa trưa có thể hẹn cô ta ăn một bữa cơm là tốt nhất rồi."
Nhìn bộ dạng bà ta vội vã cuống cuồng, Kiều Luyến có loại cảm giác vui vẻ.
Cô muốn cười, nhưng suy nghĩ một chút, đến cùng vẫn nhịn.
Sau đó tiếp tục ngốc trong góc, chờ các thành viên Q đi tới.
Ước chừng hơn một giờ sau, cuối cùng ở cửa truyền đến động tĩnh.
Kiều Luyến quay đầu nhìn sang, liền thấy sáu thành viên của Q, từ phòng chụp ảnh đi ra.
Cô muốn tiến lên, thế nhưng vừa đi một bước, cánh tay lại bị Trương Xuân Hoa níu lại, tiếp đó Trương Xuân Hoa đối liếc mắt ra ý với hai người kia, hai người kia liền vội vàng xông về phía trước: " Vong Xuyên!"
Tất cả ký giả, đều chạy tới trước mặt thành viên Q, vây quanh họ lại.
Giờ này khắc này, đám người này cầm máy chụp ảnh, dùng sức quay chụp Bạch Cốt lão tổ.
Còn có người mở miệng với Bạch Cốt lão tổ: "Vong Xuyên, xin hỏi chúng tôi có thể phỏng vấn một chút không?"
"Vong Xuyên, xin hỏi vì sao mỗi lần cô không lộ diện, như vậy là bởi vì cái gì?"
"Vong Xuyên, xin hỏi tên thật của cô là gì? Có thể công bố không?"
"Vong Xuyên..."
Từng tiếng chất vấn, để Bạch Cốt lão tổ trực tiếp mơ màng.
Kiều Luyến nhìn thấy tình huống này, muốn qua giải vây cho Bạch Cốt lão tổ.
Thế nhưng cổ tay lại bị Trương Xuân Hoa gắt gao nắm lấy, Trương Xuân Hoa cười lạnh: " Kiều Luyến, hôm nay cô cũng đừng nghĩ cầm được tin tức gì!"
Dáng vẻ đó, có một loại phá, làm sao cũng không thả cô đi vào.
Kiều Luyến nhìn bộ dạng của bà ta, quả thực là dở khóc dở cười!
Đến cùng có thù oán niệm gì, để cho bà ta đối với mình như thế.
Cô dứt khoát đứng đấy bất động.
Sau đó liền thấy nơi xa, Bạch Cốt lão tổ vội vàng xua tay: "Tôi không phải huấn luyện viên, tôi không phải Vong Xuyên a..."
Một đám đám phóng viên trực tiếp trợn tròn mắt, sau đó nhìn ra sau họ: " Vậy Vong Xuyên đâu? Vong Xuyên ở đâu?"
Tô Bành Hạo ở trong đám người nhìn một vòng, sau cùng thấy thấy Kiều Luyến phía sau, vội vàng đẩy đám phóng viên ra, đi qua bên kia: " Huấn luyện viên Kiều, chúng tôi ở chỗ này!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...