Hạ Noãn Noãn tới, Thẩm Tử Hào đang ngồi ở trong vườn hoa, một mình đắm chìm trong bóng đêm, giống như là bị toàn bộ thế giới từ bỏ.
Sắc trời rất lạnh.
Không biết lúc nào, bầu trời đã nổi lên bông tuyết.
Tóc và lông mày cậu ta đều trắng một tầng.
Giống như là một người tuyết đông cứng.
Nghĩ đến cái người kiêu ngạo không ai bì nổi, đem chính mình từ sáng chói đi, đồng thời nói với giám đốc không cho phép khó xử cô, nhìn nhìn cậu ta ở trước mặt, Hạ Noãn Noãn không tự chủ, căng thẳng trong lòng, một loại cảm giác đau lòng, tự nhiên sinh ra.
Cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng địa hô một tiếng: " Thẩm tiên sinh?"
Lúc này Thẩm Tử Hào giống như là có tri giác, chậm rãi nhúc nhích cái cổ cứng ngắc, trông thấy cô, hai mắt mới có tiêu cự: " Cô đến rồi à."
Hạ Noãn Noãn gật đầu.
Thân chữa bệnh và chăm sóc, cô rất biết chiếu cố người.
Đi ra phía trước, vươn tay sờ lên mu bàn tay của cậu ta, phát hiện đã lạnh băng, đoán chừng đều đã đông cứng rồi.
Lại nhìn cậu ta.
Có lẽ là từ yến hội chạy đến gấp, không có mặc áo khoác.
Chỉ có một áo sơ mi, cứ như vậy ở trong đêm tối, nhịn cả một đêm
Toàn thân cậu ta cao thấp, đều lạnh băng, giống như không có một tia nhiệt độ.
Hạ Noãn Noãn mò tới tay của cậu ta, tròng mắt co rụt lại: " Thẩm tiên sinh, anh mau uống chút nước nóng."
May mắn trước khi đến bệnh viện, cô nhìn thấy cửa hàng ăn sáng đã dậy, mua sữa đậu nành nóng.
Cô đem sửa đậu nành nóng, bỏ lên bàn đá bên cạnh, đang định cầm ống hút cắm vào, bên hông chợt xiết chặt.
Toàn thân cứng đờ, cũng cảm giác phía sau lưng có người đứng vững.
Thân thể cô cứng ngắc, từ từ quay đầu.
Liền thấy Thẩm Tử Hào, hai cánh tay ôm lấy eo cô, giống như người chết đuối, kéo lại cọng cỏ cuối cùng, đầu của hắn, tựa vào ngang hông của nàng, không để cho nàng có thể quay người.
Sau đó liền nghe thấy giọng nhỏ bé yếu ớt truyền tới: " Bà ấy, sẽ chết sao?"
Một câu, để hốc mắt Hạ Noãn Noãn chua xót, trong nháy mắt nước mắt tràn ngập toàn bộ hốc mắt.
Cô cắn môi: "Sẽ không, Thẩm tiên sinh..."
"Bà ấy chết rồi, tôi làm sao bây giờ?"
Thẩm Tử Hào, để giọng Hạ Noãn Noãn nghẹn ngào: "Dì Hạ ở đâu?"
"Trọng phòng giám hộ."
"Chúng ta đi xem một chút được không?" Hạ Noãn Noãn dần dần dụ hoặc.
Thẩm Tử Hào dừng một chút, không biết là bời vì ngồi ở chỗ này một đêm, để thần chí của cậu ta có chút không minh bạch, hay là bởi vì giờ này khắc này, cậu ta rất muốn tìm người trò chuyện, cậu ta từ từ há mồm, đem vẻ mặt yếu ớt nhất của mình, phơi bày ra: "Tôi không dám đi."
Đúng thế.
Cậu ta không dám đi.
Khi bệnh tình nguy kịch, cậu ta cũng cảm giác được khủng bố và sợ hãi.
Khi bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, cạu ta cảm giác ngay lúc đó nhịp tim đập muốn đình chỉ.
Thẩm Tu đã chọc tức Hạ Diệp Hoa rất nhiều lần, thế nhưng Hạ Diệp Hoa đều vô sự.
Hôm nay Hạ Diệp Hoa tức giận như vậy, khó qua như vậy, là bởi vì cậu ta.
Cậu ta hại chết mẹ.
Ý nghĩ này, giống như cỏ dại, điên cuồng nảy sinh trong đầu óc của cậu ta, để cậu ta cảm giác cả người cũng không biết phải đi con đường nào.
Dáng vẻ Thẩm Tử Hào như vậy, để Hạ Noãn Noãn nhíu mày lại, một lúc sau, cô mới tiếp tục mở miệng: "Vậy tôi đi xem bọn họ một chút, sau đó trở về nói cho anh, được không?"
Thẩm Tử Hào gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...