Tống Thành nhìn trận trước mắt này, không khỏi nhíu lông mày.
Ở trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.
Cậu ta nuốt ngụm nước miếng, lại liếc mắt nhìn hai tên cảnh sát sau lưng Thẩm Lương Xuyên, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên không nói một câu, cầm giấy hôn thú, đi theo cảnh sát tới trước cửa biệt thự.
Thẩm Lương Xuyên ấn chuông cửa.
Rất nhanh, liền có người làm đi tới, mở cửa cho bọn họ, tiếp đó đưa Thẩm Lương Xuyên vào phòng khách.
Vừa tiến vào phòng khách, liền thấy Kiều Luyến đang ngồi ở trên ghế sofa, trên người vẫn mặc quần áo đoàn làm phim, Thẩm Lương Xuyên nhíu mày thật sâu, lúc này mới nới lỏng.
Lục Nam Trạch thì vắt chéo chân, ngồi trên ghế sofa, vẫn ung dung nhìn chằm chằm bọn họ.
Khóe môi anh ta vẫn như cũ mang theo ý cười tà mị: " Thẩm tiên sinh đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?"
Nói xong, ánh mắt rơi vào hai người cảnh sát.
Hai người cảnh sát lập tức cười ha hả mở miệng: " Chào Lục tiên sinh."
Lục Nam Trạch gật đầu với họ, tiếp đó liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Ánh mắt kia trần trụi, còn thiếu việc hạ lệnh trục khách, thế nhưng giờ khắc này, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên căn bản cũng không nhìn anh ta, ngược lại theo dõi cô gái bên cạnh anh ta.
Không cần quay đầu, cũng có thể thấy ánh mắt Kiều Luyến cũng đang nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Trong lòng Lục Nam Trạch sinh ra một suy nghĩ cực kỳ điên cuồng, bỗng dưng đưa tay ra muốn ôm Kiều Luyến vào trong ngực!
Thế nhưng lúc này không phải trong xe nhỏ hẹp.
Trong nháy mắt, anh ta đưa tay Kiều Luyến lại đứng lên.
Cùng lúc đó, Thẩm Lương Xuyên vung tay lên, kéo cánh tay Kiều Luyến lại, ôm cô vào trong ngực.
Đến bây giờ, Thẩm Lương Xuyên mới phát hiện, mặt Kiều Luyến cực kỳ trấn định, thế nhưng toàn thân đều phát run, đủ để thấy, cô kinh hãi như thế nào!
Trong nháy mắt, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên sắc bén, một bên ôm cô, một bên gắt gao nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch.
Lục Nam Trạch trông thấy bộ dáng của hai người, trong đôi con ngươi tà mị hiện lên một tia sát khí, ý cười bên môi càng sâu...
Cuối cùng Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Tôi tới đón người của tôi."
Lục Nam Trạch cười một tiếng: " Người của anh? Lời nói hay thật, toàn bộ Gang Nam, người nào không biết Kiều Luyến từ khi sinh ra đã là người của Lục Nam Trạch tôi!!"
Một câu, để tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Lục Nam Trạch tiếp tục mở miệng: "Cho nên, Thẩm tiên sinh còn có chuyện gì sao? Nếu như không có, vậy thì mời buông người của tôi ra và rời đi nơi này!"
"Người của tôi" ba chữ, nói cực kỳ bá đạo, đặc biệt nhấn mạnh.
Đám cảnh sát cũng đều tiến lên một bước, nhìn Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm ảnh đế, anh xem..."
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đã như vậy, cáo từ."
Nói xong, ôm Kiều Luyến đi ra ngoài!
Lục Nam Trạch đứng lên: " Dừng lại!"
Thẩm Lương Xuyên không để ý tới anh ta, thế nhưng hai người cảnh sát lại bị anh ta nhìn qua, vội vàng đi tới trước cửa, ngăn bọn họ lại: " Thẩm ảnh đế..."
Thẩm Lương Xuyên đứng vững chân: " Lục tiên sinh còn có gì chỉ giáo?"
Lục Nam Trạch nhìn anh, một lúc sau mới bỗng nhiên cười ra tiếng: " Thẩm tiên sinh nói Kiều Luyến là người của anh, tôi lại nói cô ấy là người của tôi, tại sao chúng ta không hỏi cô ấy một chú đến cùng cô ấy là của người nào?"
Một câu vừa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Kiều Luyến!
Mà phát giác được ánh mắt của mọi người, lúc này Kiều Luyến mới lấy hết dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...