Sắc mặt cô vẫn có chút trắng, lúc này tay phải cũng không run rẩy, nhưng vẫn còn có chút bất lực.
Thân thể đơn bạc, vậy mà đã từng đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Còn anh thì sao?
Lúc cô cần nhất, anh lại không ở bên cạnh cô.
Thậm chí tám năm sau... Gặp lại cô lần nữa, còn muốn trả thù cô, đả kích cô, tổn thương cô...
Giờ này khắc này, Thẩm Lương Xuyên cảm thấy mình thật là tên khốn!
Mặc kệ trong phòng còn có người, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên liền không nhịn được, lao đến, ôm chặt Kiều Luyến.
May mắn.
May mắn hiện tại cô còn tốt.
Kiều Luyến nhìn người trước mặt.
Thẩm Lương Xuyên sao thế?
Cô ôm tay của mình, đều có chút phát run, tuy một câu không nói, nhưng mang theo một loại nghĩ mà sợ.
Cái loại sức lực muốn gắn mình vào thân thể, không khỏi làm người thấy chua xót.
Chẳng lẽ nói, tay của cô...
Sắc mặt Kiều Luyến lập tức biến sắc.
Cô ho khan một tiếng, đẩy Thẩm Lương Xuyên ra, tiếp tục mở miệng: " thế nào?"
Sau đó miễn cưỡng vui cười: "Kỳ thật hiện tại tay em hoạt động bình thường hoàn toàn không có vấn đề, xem như không thể phục hồi như cũ cũng không sao, dù sao tuổi cũng lớn! Qua 25 tuổi, hiện tại còn thi đấu, chỉ sợ cũng bị người cười! Về sau em sẽ an tâm làm huấn luyện viên, cũng rất tốt ~ "
Trong lời nói này mang theo tự giễu, mang theo chua xót.
Chơi game là 25 tuổi trở xuống, thế nhưng tám năm này, cô cứ bỏ lỡ như vậy rồi.
Giấc mộng của cô, cách cô càng ngày càng xa.
Tâm lý Thẩm Lương Xuyên càng thêm chua xót.
Anh bỗng nhiên đẩy cô ra, nhìn về phía bác sĩ Triệu: " tay của cô ấy, nhất định phải trị tốt."
Bác sĩ Triệu thở dài: "Tôi sẽ hết sức."
Bời vì kiểm tra cần nửa giờ, cho nên bọn họ ngồi trong văn phòng.
Bác sĩ Triệu đi đến trước mặt Kiều Luyến, đang tinh tế kiểm tra tay cho cô, hỏi thăm các loại công việc liên quan.
Sau cùng, bác sĩ Triệu nói liên miên: "Kiều tiểu thư, nhiều năm như vậy cô luôn ở Bắc Kinh?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
"Ai, sau khi cô đi, người nhà chú cô, một mực tìm các cô."
Nghe nói như thế, Kiều Luyến mím môi, không nói gì.
Bác sĩ Triệu tiếp tục mở miệng: "Nhà bọn họ cũng rất thảm, trước kia phụ thuộc sinh hoạt nhà cô, nhà các cô xảy ra chuyện, nhà bọn họ bị mất hết. Chị họ cô bở học trung học, hiện tại trưởng thành, có thể độc lập, cũng coi như tốt rồi."
Trong ánh mắ tKiều Luyến, cuối cùng hiện lên một gợn sóng, cô mím môi, lúc này mới lên tiếng: "Thân thể chú tôi thế nào rồi?"
Thẩm Lương Xuyên ở bên cạnh nghe nói như thế, khiêu mi.
Chỉ hỏi chú, không hỏi thím và chị, xem ra quan hệ Kiều Luyến trong nhà bọn họ cũng không đặc biệt tốt.
"Rất tốt." Bác sĩ Triệu mở miệng.
Lại để cho Kiều Luyến cong ngón tay: "Hiện tại cảm giác gì?"
Kiều Luyến nhíu lông mày: "Chua xót bất lực, cảm giác không kiểm soát."
Bác sĩ Triệu nhíu lông mày.
Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm: "Thế nào?"
Bác sĩ Triệu thở dài: " Cẫn là chờ kết quả kiểm tra rồi nói."
Lúc này, có y tá cầm xét nghiệm đi tới, đưa tờ đơn cho bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu cầm lấy tơ đơn, đối chiếu ánh sáng, nhìn thật lâu, sau cùng mới buông tờ đơn, ngẩng đầu lên.
Ông vừa ngẩng đầu, Thẩm Lương Xuyên đã không kịp chờ đợi hỏi thăm lần nữa: " thế nào? Tay của cô ấy, có thể trị hết không?"
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến cũng tràn đầy mong đợi nhìn về phía bác sĩ Triệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...