Kiều Luyến nghe nói như thế, dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: "Không cần."
Sau đó xoay người muốn đi.
Tôn Lập Nam kéo cô lại: " Kiều Luyến, vì sao không muốn? Tôi cam đoan không tham gia vào, mà ta sẽ đem câu lạc bộ chuyển tới tên em..."
Kiều Luyến nhíu mày: " Vô công không hưởng lộc, vì sao tồi phải cầm đồ của anh?"
Tôn Lập Nam nhìn cô: " Của tôi chính là của em, hai chúng ta phân chia cái gì!"
"Vì sao không phân?"
Tôn Lập Nam nhìn cô: " Hiện tại sao em chăm chỉ như vậy? Câu lạc bộ đáng giá mấy đồng tiền..."
Một câu còn chưa nói hết, chỉ thấy sắc mặt Kiều Luyến thay đổi.
Cô lạnh mặt: " Thứ nhất, trước kia đối với tôi mà nói, câu lạc bộ chính xác không đáng giá mấy đồng tiền. Thế nhưng bây giờ, tôi căn bản không có nhiều tiền như vậy."
Tôn Lập Nam lập tức ý thức được mình có thể làm cho Kiều Luyến thương tâm, trực tiếp mở miệng: "Kiều Luyến, tôi không phải ý tứ kia, tôi..."
"Thứ hai, anh cho tôi câu lạc bộ, tôi có thể tặng lại anh cái gì?"
"Tôi không muốn em cho cái gì, cái gì tôi đều không muốn." Tôn Lập Nam sốt ruột thề.
Kiều Luyến lại lắc đầu: " Anh đưa tôi đồ vật cũng phải có lý do chứ."
Tôn Lập Nam sốt ruột: " Tôi, tôi chỉ là muốn em sống tốt, muốn cho em vui vẻ. Muốn cho em không khổ sở như vậy."
Một câu, ngay thẳng lại trực tiếp.
Nói cho Kiều Luyến ngây ngốc cả người.
Phải một hồi lâu, cô mới hiểu ra, cô dừng một chút: " Tôn tử, có phải anh thích tôi hay không?"
Loại lời nói tự luyến này, nếu là lúc trước cô nói như vậy, Tôn Lập Nam nhất định một bộ kiêu ngạo, thế nhưng giờ khắc này, Tôn Lập Nam xoắn xuýt một chút, lúc này mới lên tiếng: "Đúng, tôi thích em."
Một câu vừa dứt, trước lúc Kiều Luyến mở miệng, lại nói: "Em đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ lấy được cái gì từ em. Tôi chỉ là... Chỉ là vừa nghĩ tới trước kia em là đại tiểu thư Kiều gia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ở Tô Châu tồn tại như là một cô công chúa, nhưng là bây giờ lại phải ủy khuất nghe theo người khác làm việc... trong lòng tôi liền khó chịu!"
Lời anh ta nói làm trong lòng Kiều Luyến không khỏi mềm nhũn.
Thế nhưng, anh ta chỉ thấy được cô làm ký giả vất vả, nhưng trước nay cũng không biết, nghe theo người khác làm việc, chỉ là cuộc sống bình thường nhất thôi.
Ngữ khí của cô không tự giác mềm xuống: " Tôn tử, có thân phận gì, thì phải làm cái đó. Tôi hiện tại cũng không có gì cả, mà tôi muốn làm lại từ đầu, tôi không cảm thấy mình vất vả. Nhưng, cám ơn ý tốt của anh."
Tôn Lập Nam nghe nói như thế, thở dài: " tôi không hiểu rõ tình cảm mọi người trong câu lạc bộ, nhưng nhìn quan hệ của em với bọn họ, có phải em có tình cảm rất tốt với đội viên Q, cho nên không muốn rời đi? Hay là như vậy, em đưa số điện thoại ông chủ câu lạc bộ cho tôi, tôi dùng giá cao thu mua! Sau đó lại cho em, để em có quyền lên tiếng tuyệt đối, Được không?"
Kiều Luyến lắc đầu: " Anh không cần thiết làm như vậy."Bạn nào muốn đọc trước liên hệ: [email protected]
Tôn Lập Nam lại tiến lên một bước, một tay cầm tay của cô: " Kiều Luyến, tám năm trước, lúc nhà em xảy ra chuyện, tôi du lịch ở nước ngoài, không thể giúp đỡ em, hiện tại để cho tôi giúp em một chút đi."
Kiều Luyến vừa định mở miệng, một tiếng nói trầm thấp, quen thuộc từ nơi không xa truyền đến: " Không cần."
Hai người đều sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh đứng ở nơi đó, cũng không biết đã nghe bao lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...