Kiều Luyến không biết tại sao mình lại thốt ra câu nói này, chỉ nói xong, lại chờ đợi phản ứng của anh lần nữa.
Điện thoại đối diện, không có âm thanh lần nữa.
Ánh mắt Kiều Luyến, nhìn chằm chằm phía trước, nhìn giống như là đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng kỳ thật cái gì cô cũng không nhìn.
Trong đầu cô đều là...
Có phải Thẩm Lương Xuyên không nhận ra cô hay không?
Cô nghĩ đến, lúc mình cùng đường, anh từ trên trời giáng xuống, giống như Cứu Thế, đề cập khế ước kết hôn với cô.
Cô nghĩ đến, vừa mới gả cho anh, thái độ anh đối với mình lãnh đạm, luôn luôn mang theo địch ý.
Về sau, cô cho là, Thẩm Lương Xuyên bởi vì mối tình đầu, mới có thể đối với mình như vậy.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện không phải.
Đã không phải, như vậy vì cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì anh không có nhận ra mình là Tiểu Kiều?
Mấy cái suy nghĩ này, rắc rối phức tạp, xuất hiện trong đầu, để Kiều Luyến cảm giác đầu óc của mình, đều không đủ dùng.
Cô cứ nhìn về phía trước như vậy, dứt khoát cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ muốn chờ đợi đáp án cuối cùng của anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong cả căn phòng, lại rơi vào trạng thái an tĩnh.
Một lúc sau, đối diện mới vang lên tiếng anh lần nữa: " Anh đã biết."...
Một câu hời hợt, để Kiều Luyến cảm giác trong lòng chua xót.
Sao anh có thể bình tĩnh như vậy?
Suy nghĩ một chút, từ khi mình biết anh là Tử Xuyên, sự kích động kia, so sánh bộ dạng anh giờ phút này...
Kiều Luyến thậm chí chắc chắn, Thẩm Lương Xuyên đã sớm biết cô là Tiểu Kiều!
Nhưng nếu như đã sớm biết cô là tiểu Kiều, vì sao lại đối với cô như thế?
Kiều Luyến có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi từng cái rõ ràng.
Thế nhưng miệng cô ngập ngừng, lại phát hiện mình không biết nói gì.
Cô cứ ngẩn người như vậy.
Trong lúc nhất thời hay người đều không nói gì, giống như là đã không phản bác được.
Qua cực kỳ lâu, Kiều Luyến mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Hiện tại cô muốn biết nhất...Vào lần gặp mặt tám năm trước, vì sao anh không tới?
Cô siết chặt nắm đấm, vừa định hỏi chuyện này, đối diện lại truyền đến tiếng Tống Thành: " Anh Thẩm, đạo diễn đang đợi anh."
Kiều Luyến hơi sững sờ, lời vừa tới miệng, lại nuốt trở vào.
Cô liền khéo hiểu lòng người mở miệng: "Vậy anh đi trước đi, chờ anh rảnh rỗi, chúng ta trò chuyện tiếp."
Thẩm Lương Xuyên ừ một tiếng: " Em cahwm sóc mình thật tốt."
"Được."
Cúp điện thoại, trong bóng đêm an tĩnh, Kiều Luyến nằm ở trên giường, thì ra, Thẩm Lương Xuyên thật sự đang bận, cũng không phải là đang tránh né chính mình!
Nhưng cô cũng không biết...
Trong một văn phong ở Bắc Kinh.
Thẩm Lương Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn chăm chú ra phương xa, trong tay anh còn cầm điện thoại di động, duy trì tư thế trò chuyện vừa rồi.
Tống Thành đứng ở sau lưng anh, trong phòng làm việc, giờ phút này đều đã tan tầm, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Tống Thành ho khan một tiếng: " Anh Thẩm, cái này... Lừa gạt Kiều tiểu thư không tốt lắm đâu?"
Một câu rơi xuống, liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Lương Xuyên nhìn qua, anh ta lập tức ngậm miệng lại, lựa chọn im lặng.
Thẩm Lương Xuyêntiếp tục nhìn chằm chằm phương xa.
Vẻ mặt bình thản, lộ ra xoắn xuýt.
Lúc chơi game, mặc dù anh đã cực lực che giấu thao tác của mình, thế nhưng đến cùng Kiều Luyến vẫn phát hiện kỳ lạ?
Cho nên, lúc này mới gọi điện thoại cho anh.
Cô nói cô muốn hỏi một vấn đề...
Anh không cần nghĩ, cũng biết xô muốn hỏi điều gì.
Thế nhưng chuyện tám năm trước... Nói ra, cũng khiến hai người đau nhức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...