Kiều Luyến ngây ngốc nhìn thao tác bên kia, trong nháy mắt cả người giống như bị rút đi linh hồn, ngu ngơ tại chỗ.
Vì sao Thẩm Lương Xuyên lại thao tác giống Tử Xuyên?
Thao tác của Tử Xuyên, từ trước đến nay yêu cầu rất cao, động tác xinh đẹp nước chảy mây trôi, nhìn qua đẹp, kỳ thật độ có thao tác rất lớn.
Huống hồ Tử Xuyên luôn không thích ra bài theo lẽ thường.
Nhân vật nào trong tay anh, đều sẽ có một loại công kích riêng.
Giống như hiện tại anh chơi cái này, rõ ràng là nhân vật bảo thủ, bất kỳ người nào cũng quen thuộc, anh thoáng chạy về sau, tưởng rút lui.
Ai cũng không nghĩ tới anh lại chủ động công kích!
Đây là một sự trùng hợp? hay xảy ra chuyện gì?
Kiều Luyến nhíu lông mày.
Chẳng lẽ Thẩm Lương Xuyên bắt chước thao tác của Tử Xuyên sao?
Cũng không phải không có khả năng này.
Dù sao năm đó Tử Xuyên và tiểu Kiều, đã trở thành tiêu biểu trong giới game thủ.
Rất nhiều người đều bắt chước thao tác của bọn họ, không phải Tử Tiên Tử cũng vì bắt chước cô, mà bị ngộ nhận là tiểu Kiều sao?
Thế nhưng...
Coi như bắt chước, cũng không thể thành thạo như vậy, thành thạo đến mức cho người ta cảm giác, vốn chính là thao tác của anh.
Lúc đang suy tư, đã nhìn thấy động tác của anh hơi cứng đờ, lộ ra một chút mất tự nhiên.
Kiều Luyến giật mình, cảm thấy nhất định là mình đã nghĩ sai.
Đúng lúc này, tiếng Tô Bành Hạo truyền tới: "Kiều Luyến, cô đang làm gì vậy?!"
Nghe nói như thế, bỗng nhiên Kiều Luyến lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được, hiện tại là ở trong game.
Bởi vì đem tầm mắt sang nhìn Thẩm Lương Xuyên, cho nên cô không nhìn thấy, lại có người lặng lẽ đến gần bên người cô, dự định tới chém giết một mạng!
Kiều Luyến kịp phản ứng, muốn trốn, nhưng đã không kịp rồi!
Đối phương một đòn choáng váng, trực tiếp không chế cô, chỉ cần tiếp một đại chiêu, cô có thể sẽ chết!
Lúc này, thật sự là không có biện pháp gì.
Kiều Luyến cắn môi, ngay lúc cô cho rằng mình phải chết, bên người nhoáng một cái, một thân hình quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh cô, chợt, Thẩm Lương Xuyên thoáng đánh một đại chiêu giả, làm đối phương trúng kế.
Mà Kiều Luyến cũng thừa cơ chạy chốn!
Thế nhưng giờ phút này, cô không có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn, chỉ có chấn kinh cùng kinh ngạc!
Chiêu thức vừa rồi... biện pháp mê hoặc... Giống thao tác Tử Xuyên như đúc.
Tròng mắt Kiều Luyến, bỗng nhiên thu nhỏ.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Mà Thẩm Lương Xuyên giờ phút này nhíu mày.
Phát giác được tầm mắt của cô, liền ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.
Chợt, lông mày anh nhẹ nhàng nhăn lại.
Anh vẫn không muốn để cho cô biết mình là Tử Xuyên, cho nên từ lúc bắt đầu, cố ý lộ ra sơ hở, không cho cô phát hiện.
Nhưng mà, khi thấy cô gặp nguy hiểm...
Anh vẫn không nhịn được chạy tới cứu giúp.
Những thao tác vừa rồi... Cô hẳn không có nhận ra?
Dù sao đã qua tám năm, còn bao nhiêu người có thể nhớ kỹ anh?
Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, liền ra vẻ trấn định ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Luyến liếc một chút.
Lúc này, Tô Bành Hạo đã mở miệng, trong giọng nói của cậu ta mang theo tức giận: " Kiều Luyến, cô đến cùng có thể chơi hay không!"
Lời này rơi xuống, lại nhịn không được nói dông dài: "Không biết chơi thì nghe chỉ huy, thao tác không theo kịp, chiến lược cũng phải biết chứ?"
Câu nói này, để Kiều Luyến từ trong kinh ngạc, lấy lại tinh thần lần nữa.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua không khí trong hiện trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...