Tống Thành đã lái xe tới, đứng ở bên cạnh hai người.
Sau khi mở cửa, đẩy xe lăn, để Tống Nguyên Hi lên Minivan.
Thế nhưng trên đường đi, cô ta giống như bị rút đi tất cả khí lực, tinh thần cả người hoảng hốt.
Mãi cho đến bệnh viện, Tống Thành muốn đẩy cô ta vào, lúc này Tống Nguyên Hi mới ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Anh Lương Xuyên, anh tính toán lúc đưa em đi?"
Thẩm Lương Xuyên vừa muốn nói chuyện, Tống Nguyên Hi đã khẩn cầu kéo ống tay áo của anh: "Anh Lương Xuyên, đoàn làm phim còn chưa quay xong, mặt khác, em còn muốn nói tạm biệt với gì, có thể chờ em làm xong những chuyện này, rồi đi không?"
Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, nhìn cô ta chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng: "Phần diễn trong đàn làm phim, anh giúp em thoái thác. Chỗ mẹ, anh nói tạm biệt giúp em."
Một câu, để tròng mắt Tống Nguyên Hi co rụt lại.
Cô ta cắn chặt môi, nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Ngày mai, anh tìm người đưa em ra ngoài."
Nói xong câu đó, anh liền không chút do dự quay người, nhanh chân rời đi.
Chỉ còn lại có Tống Nguyên Hi, thân thể cương cứng tại chỗ.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên đi xa, siết chặt nắm đấm.
Từ tám năm trước, cô ta được anh Lương Xuyên mang về Thẩm gia, anh Lương Xuyên đều rất quan tâm, vô cùng dung túng.
Nhưng bây giờ, vì người phụ nữ kia, anh trở nên vô tình với mình như thế...
Tống Nguyên Hi đấm mạnh vào thành xe lăn.
Kiều Luyến, tôi sẽ không buông tha cô như vậy!
-
"Hắt xì!"
Kiều Luyến ở trước mọ, hắt hơi một cái.
Cô xoa xoa mũi mình, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía mộ bia Tử Xuyên.
Trước bia mộ, đã đặt một vòng hoa, hiển nhiên có người tế bái.
Cô liền không nhịn được ngồi xuống, đặt mông ngồi bên cạnh.
"Tử Xuyên, không nghĩ tới anh miệng độc như vậy, bạn bè cũng không phải ít."
Nói đến đây, cô đột nhiên cảm giác trở nên hoảng hốt: "Cũng đúng, anh thật ra là người trong nóng ngoài lạnh, hiệp nghĩa rất nặng. Cho nên, năm đó mới có nhiều người thích anh như vậy."
Cô nhìn chăm chú phía trước.
Một màn năm đó chơi game, giống như sống lại lần nữa, phấn khởi trong đầu.
Lúc này cô mới phát hiện, những trí nhớ ban đầu vốn cho là mình đã quên, lại nhớ rõ từng chi tiết.
cô cười khổ một cái, cúi thấp đầu xuống.
Đã qua tám năm, tình yêu vốn cho là bị phản bội, cô còn nhớ rõ, huống chi mối tình đầu của Thẩm Lương Xuyên?
Cho nên, Thẩm Lương Xuyên cũng không cách nào quên mối tình đầu, chính mình có tư cách gì trách chứ?
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Cô đứng dậy trước bia mộ.
Nhìn chằm chằm bia mộ, một lúc sau mới mím môi mở miệng: " Tử Xuyên, hôm nào em trở lại thăm anh."
Cô đặt hoa mình mang tới trước mặt anh.
Sau đó mới quay người, đi ra ngoài.
Lúc trở lại biệt thự, đã mười giờ tối.
Cô đẩy cửa biệt thự ra, vừa vặn nghe được tiếng Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên tranh chấp.
Hạ Diệp Hoa có chút tức giận: "Nguyên Hi ở một mình sợ hãi, ta đi ở cùng thì thế nào?"
Thái độ Thẩm Lương Xuyên kiên quyết: "Hộ lý làm bạn, hôm nay mẹ cứ ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Thân thể của ta, ta biết, đứa nhỏ này, con biết rõ từ nhỏ lá gan Nguyên Hi đã nhỏ, một mình ở trong bệnh viện..."
"Mẹ, đây là ý Nguyên Hi."
Hạ Diệp Hoa lập tức không nói, thở dài: "Nguyên Hi là đứa trẻ tốt!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...