"Những công nhân chết, gia đình của bọn họ cũng không có được bồi thường! Bao nhiêu người đều bởi vì cái này mà tan nát nhà, bao nhiêu người bởi vì cái này, nửa đời sau không có hi vọng!"
"Kiều Luyến, cô có gì mà nói Mỹ Mỹ? Mỹ Mỹ hư hỏng, cũng sẽ không hại tính mạng người! Thế nhưng ba mẹ cô, đơn giản chính là đao phủ, đoạt đi sinh mệnh của 17 người, cứ chôn vùi như vậy!"
Lúc này Trương Xuân Hoa giống như là một chiến sĩ chính nghĩa, vươn tay, chỉ mũi Kiều Luyến mắng to: "Loại đồ bỏ đi này, không bằng heo chó! Bọn họ tự sát, là làm chuyện chính xác nhất, trừ hại vì thiên hạ!"
Lúc này toàn thân Kiều Luyến đều đang phát run.
Mỗi người đều có điểm mấu chốt.
Mà phòng tuyến cuối cùng của cô, cũng là cha mẹ đã chết.
Cô đến bây giờ còn nhớ kỹ, năm đó chuyện xảy ra, bộ dạng cha mẹ kinh ngạc, nhớ khi ra cửa, có người xông ra ném trứng thối vào bọn họ, cô còn nhớ rõ ở trong trường học bởi vì chuyện này, đuổi cô và em trai.
Bồn người nhà họ, trong mắt tất cả mọi người, thành chuột chạy qua đường!
Thế nhưng là, cha mẹ không phải loại người như vậy!
Cả một đời cha mẹ lo liệu thiện chí giúp người, hàng năm sản nghiệp trong công ty Kiều gia kiếm được 10%, đều sẽ hiến cho phúc lợi.
Cha mẹ giáo dục bọn họ, cho tới bây giờ đều phải chính nghĩa.
Cho nên, bọn họ không có khả năng làm ra loại chuyện này!
Dưới tình huống khó khăn như vậy, cha mẹ đều kiên trì, chờ đợi cảnh sát điều tra chuyện đã xảy ra, cô cũng cho là, sớm muộn cũng sẽ có người giải oan hiềm nghi ngày đó.
Nhưng không nghĩ tới, nghênh đón cô, lại là một trận hỏa hoạn.
Tất cả mọi người nói cha mẹ là sợ tội tự sát.
Thế nhưng cô biết, không có khả năng...
Cha mẹ yêu cô và em trai nhất, không có khả năng chết đi, không có cái gì bọn họ để lại.
Cô cắn môi, nhìn về phía mọi người: " Mấy người ngậm máu phun người! Cha mẹ tôi căn bản không phải sợ tội tự sát!"
"Bây giờ cô nói không phải là không phải sao? Năm đó đám cảnh sát đều định án rồi! Cô cho rằng bằng dứt khoát của cô, chúng tôi sẽ tin tưởng cô sao? Mà đồ bại hoại như thế, không tự sát làm sao còn có mặt mũi sống?!"
Kiều Luyến nhìn chằm chằm Trương Xuân Hoa, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Bà nói, ai là đồ bỏ đi, ai là bại loại?"
Trương Xuân Hoa mở miệng: " Cha mẹ cô! Bọn họ chính là đồ bỏ đi, bại loại! Đáng chết! Chết không có gì đáng tiếc!"
"Bà im miệng!" Kiều Luyến nổi giận!
Ba chữ này, gần như gào thét lên tiếng.
Cha mẹ là oan uổng.
Nhiều năm như vậy, cô muốn trở thành một ký giả, muốn đào móc chân tướng năm đó, sau đó công khai, tẩy tội oan khuất cho ba mẹ.
Nhưng bây giờ, cô hận không thể xé nát miệng Trương Xuân Hoa.
Trương Xuân Hoa vẫn cười lạnh như cũ: "Làm sao không cho người nói? Là chột dạ? Nhưng miệng trên mặt tôi, tôi muốn nói!"
"Cha mẹ tâm đen, đương nhiên sinh con cũng mang tâm đen! Miệng lưỡi của Kiều Luyến cô bén nhọn, xem xét cũng không phải là thứ tốt, quả thực là như cha mẹ! Thật sự là đám bỏ đi!"
"Có cha mẹ như thế, thật sự là mắc cỡ chết! Cho nên ở trên lý lịch nhân viên, cho tới bây giờ cô ta cũng không dám viết tên ba mẹ, tôi thấy, cô cũng biết là cha mẹ mình không phải thứ tốt?"...
Một câu một câu, để lửa giận Kiều Luyến càng ngày càng tăng vọt.
Cô nhìn Trương Xuân Hoa, cuối cùng, cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước, bỗng nhiên đưa tay ra: " Ba!" một bàn tay, hung hăng rơi vào mặt của bà ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...