Cúp điện thoại, Kiều Luyến quay đầu nhìn mẹ con Vương Lan một chút.
Mẹ con họ đều gầy gò yếu ớt, nhìn đau khổ lại bi thảm.
Vương Lan khóc không thành tiếng, con gái cô ta lại cười hì hì cầm lấy góc áo bỏ vào trong miệng.
Vương Lan dùng tay áo lau nước mắt, sau đó đỡ con gái mình dậy.
Bọn họ đi tới trước sạp bán bánh rán.
Vương Lan còn chưa làm bánh rán, con gái đã đưa tay, cướp đi một miếng chân giò, nhét vào miệng mình.
Bộ dạng ngấu nghiến, để người chung quanh chỉ trỏ.
Cô có thể nghe được bên cạnh có người cảm thán một tiếng: "Con bé đáng thương, lúc đầu xinh đẹp học tập lại tốt như vậy, bị đám vay nặng lãi mang đi, đói bụng ba ngày, bị sợ choáng váng! Nhân sinh khó lường!"
Kiều Luyến chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Cô xưa nay không đồng tình với kẻ địch, thế nhưng hai mẹ con trước mặt này sống nương tựa lẫn nhau, lại làm cho cô nghĩ đến năm đó.
Tám năm trước, cha mẹ xảy ra chuyện, sản nghiệp gia tộc phá sản, cô và em trai không có gì cả, xém một chút bị đưa đến cô nhi viện.
Cô kéo theo em trai, vất vả cầu sinh.
Trên thế giới này, người mạnh vĩnh viễn núp ở phía sau, để người yếu đi ra tiếp nhận khó khăn.
Cho nên, cô còn tiếp tục khó xử Vương Lan sao?
Mẹ con bọn họ đã sinh họa thê thảm như thế, không phải sao?
Huống chi... Không có Vương Lan, cô cũng có cách khác tra ra chân tướng.
Hai mươi vạn, không phải một số tiền nhỏ.
Nếu như Tống Nguyên Hi lấy ra một lần, khẳng định sẽ lưu lại dấu vết.
Nghĩ tới đây, cô yên lặng đi đến ven đường, đánh xe taxi, đi về nhà.
Vừa mới tiến vào biệt thự, liền nghe thấy trong nhà ăn, Hạ Diệp Hoa và thím Lý đang nói chuyện.
Thím Lý mở miệng: "Bánh trôi này là thứ Tống tiểu thư thích ăn nhất."
Hạ Diệp Hoa mở miệng: " Nguyên Hi cũng thích tôi làm sườn xào chua ngọt, bà cũng mang thêm mấy miếng."
"Được rồi, tôi đã biết."
Hạ Diệp Hoa mở miệng cười: " Đồ ăn trong đoàn làm phim, khẳng định rất khó ăn, cũng không biết nó ăn có quen không? Gầy thì làm sao bây giờ?"
Thím Lý lắc đầu: "Bà đừng lo. nấu gầy thì Hi tiểu thư sẽ rất cao hứng! Hiện tại con gái, ai mà không muốn thon thả."
Hạ Diệp Hoa lắc đầu: "Gầy có gì tốt, lại như Tây Thi. Ai, tiểu Kiều sắp trở về rồi đi, bà mau đi cửa sau, chớ để con bé gặp. Đúng rồi, bánh trôi tôi để cho tiểu Kiều, bà để chỗ nào rồi?"
"Ở trên bàn ăn đó, phu nhân, tôi đi mang cớm cho Hi tiểu thư."
Chợt lnghe thấy tiếng bước chân.
Kiều Luyến muốn lui lại, căn bản là không còn kịp, trực tiếp đụng tới thím Lý và Hạ Diệp Hoa.
Thím Lý hơi sững sờ, vô thức giấu hộp cơm sau lưng, vẻ mặt hốt hoảng mở miệng: "Phu nhân..."
Hạ Diệp Hoa cũng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Kiều Luyến một chút, ánh mắt kia, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
Kiều Luyến nhìn hai người, trong lòng cảm thán.
Hạ Diệp Hoa là thật sự ưa thích Tống Nguyên Hi, dù là con bé không trở về nhà, cũng sẽ quan tâm như vậy.
Ánh mắt Kiều Luyến, rơi vào hộp cơm sau lưng thím Lý.
Hạ Diệp Hoa lúng túng mở miệng: "Tiểu Kiều, cái kia, ta..."
"Mẹ." Kiều Luyến đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bà: "Con sẽ đưa cơm cho Nguyên Hi."
Hạ Diệp Hoa sững sờ, ngẩng đầu đối diện ánh mắt chân thành của Kiều Luyến.
Nét mặt của bà chậm rãi hoà hoãn lại, sau cùng biến thanh dịu dàng, vẻ mặt cũng thản nhiên: " được."
Tống Nguyên Hi không tín nhiệm Kiều Luyến, nhưng dù sao cũng là người nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...