Kiều Luyến dựa theo địa chỉ thím Lý cho, tìm tới Vương Lan, đã là năm giờ chiều.
Sắc trời tối xuống.
Cô nhìn phòng trọ cho thuê thấp bé, nhíu lông mày.
Lúc Vương Lan làm giúp việc, nhìn cũng tạm, không nghĩ tới sẽ ở chỗ này.
Cúi đầu, nhìn địa chỉ một chút, xác định là nhà trước mặt, cô liền tiến trước, gõ cửa phòng một cái.
Nhưng đợi rất lâu, cũng không có thấy có người tới.
Cô nhíu lông mày, đang muốn rời khỏi, căn nhà bên cạnh, lại đột nhiên mở cửa, có một phụ nữ trung niên nhìn cô chằm chằm, hỏi thăm: "Cô tìm ai?"
Kiều Luyến sững sờ, chỉ gian phòng: " Tôi tìm Vương Lan, xin hỏi cô ta có ở đây không?"
Người kia nhíu lông mày: "Đúng vậy, cô là gì của cô ta."
Kiều Luyến không có mở miệng: " Bà biết cô ta đi nơi nào không?"
Người kia thở dài: "ở góc rẽ phía trước bán bánh rán!"
Kiều Luyến đang muốn đi theo chỉ hướng của bà ta, nhưng lại bỗng nhiên quay người: "Dì à, có phải trong nhà Vương Lan xảy ra chuyện gì hay không?"
Người phụ nữ trung niên nhất thời lộ ra vẻ mặt thương hại: " Cũng không phải. Năm ngoái chồng cô ta chết, trước khi chết phải bỏ ra rất nhiều tiền chữa bệnh, vay nặng lãi rất nhiều. Gần đây họ không có tiền để trả, con gái bị bắt đi. Đoạn thời gian trước, cô ta vừa trở về, nói là làm giúp việc, cho cô ta một số tiền lớn sau khi chuộc con gái về, hiện tại chỉ có một mình và đứa con gái ở đây, ai! Vương Lan này, lúc tuổi còn trẻ bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng chính là số mệnh không tốt..."
Lời sau đó dì ta nói tiếp, cô cũng không có nghe lọt.
Vương Lan bị người trong nhà đuổi ra ngoài, Hạ Diệp Hoa thấy cô ta cẩn trọng không có truy cứu trách nhiệm, làm sao có thể cho số tiền lớn?
Con gái bị bắt đi, khẳng định tiền nợ không phải con số nhỏ!
Trong đầu của cô, bỗng dưng dần hiện ra đêm hôm đó, lúc cô và Thẩm Lương Xuyên về nhà, trên đường nhìn thấy một màn kia...
Một màn xuất hiện rõ ràng trong đầu, thân là ký giả, cô đặc biệt mẫn cảm với loại chuyện này, hẳn là không có nhìn lầm.
Cho nên, tiền cho Vương Lan, có phải là Tống Nguyên Hi đưa hay không?
Cô nhíu lông mày, nhìn về phía người phụ nữ kia: "Dì, nhà bọn họ thiếu vay nặng lãi bao nhiêu?"
Người phụ nữ trung niên thở dài một chút: "Hai mươi vạn!"
Kiều Luyến gật đầu, lại nói với bà mấy câu, lúc này mới theo chỉ dẫn đi qua.
Nhưng bên đường đừng nói bán bánh rán, đến hoa quả cũng không có.
Bên cạnh có người cảm thán: "Vừa rồi người dẹp loạn đi qua, đám người kia đều bị hù chạy."
Kiều Luyến:...
Tại sao tìm được người lại khó như vậy!
Cô kéo ra khóe miệng, đánh giá chung quanh, ngay lúc cô cho là mình sợ không gặp được Vương Lan, đã thấy trong ngõ cách đó không xa, Vương Lan buộc tạp dề, ăn đồ đầy dầu mỡ, ở đó làm bánh rán.
Kiều Luyến đưa mắt nhìn cô ta nửa ngày, lúc này mới đi qua, đứng ở trước quầy bánh rán.
Vương Lan mở miệng: "Xin hỏi cô muốn vị gì..."
Nói còn chưa dứt lời, khi ngẩng đầu nhìn thấy cô, nhất thời sững sờ, "Phu nhân?"
Ánh mắt cô ta lóe lên, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Kiều Luyến, cúi đầu: " Phu nhân, sao cô lại tới đây? Cô tìm tôi có việc gì sao?"
"Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô."
Vương Lan khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, hai cánh tay chụm trước ngực: " Cô, cô cứ nói..."
"Thuốc tránh thai, là cô đổi của tôi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...