Tô Mỹ Mỹ không nhịn được nuốt ngụm nước miếng,
Kiều Luyến đi qua, ngồi xổm người xuống, nhặt ảnh chụp từ nhánh hoa lên.
Màu hoa hồng, đến cùng vẫn là làm bẩn ảnh chụp.
Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, dùng tay áo lau sạch, ý định lau sạch ảnh chụp, nhưng nước mắt vẫn chứa đầy trong hốc mắt, cô mở to mắt nhìn, quật cường không cho nó rơi xuống.
Mặc dù nước hoa hồng nhạt đi, thế nhưng tấm hình, vẫn bị chút hồng.
Kiều Luyến không còn dám dùng sức lau, sợ làm hỏng ảnh chụp.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm ảnh chụp này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ.
Tô Mỹ Mỹ bị dọa nói nói không nên lời, bờ môi run rẩy, lắp ba lắp bắp dùng sự ngang ngược che dấu chột dạ của mình: "Cô, cô nhìn cái gì vậy? Tôi đập đồ của cô thì thế nào? Cô có thể làm gì?"
Ánh mắtKiều Luyến, trong chớp mắt trở nên sắc bén.
Để câu nói kế tiếp của Tô Mỹ Mỹ, trực tiếp nuốt trở lại trong cổ họng.
Cô ta nuốt ngụm nước miếng, mới nhìn đến ảnh chụp trong tay Kiều Luyến, không nhịn được châm chọc lần nữa: "Một tấm ảnh, đáng sao?"
Sắc mặt Kiều Luyến, càng thêm khó coi.
Dù không nói gì, băng lãnh vẫn tràn ngập toàn bộ phòng.
Người tổ 1 đứng ở cửa, từng người nín thở, cũng không dám thở mạnh.
Kiều Luyến xưa nay không phải một quả hồng mềm, đạo lý này, mọi người đều biết, chủ biên tỏ 1 và Tô Mỹ Mỹ nhằm vào cô lâu như vậy, cũng không có được tiện nghi, còn bị cô lên làm chủ biên tổ 2.
Cho nên hiện tại... Kiều Luyến khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Tô Mỹ Mỹ.
Như vậy, hiện tại cô muốn động thủ đánh người sao?
Vừa nghĩ tới đây, lại nghe được Kiều Luyến chậm rãi mở miệng: "Cút."
Tất cả mọi người sững sờ.
Tô Mỹ Mỹ bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi ánh mắt Kiều Luyến, để cho cô ta còn tưởng hôm nay cô sẽ động thủ.
Nhưng bây giờ, mặc dù là một chữ cút, vẫn nói rõ, cô không muốn làm gì mình!
Chính cô ta đập phòng làm việc của cô, chẳng qua cô chỉ bảo cô ta rời đi.
Tô Mỹ Mỹ hừ lạnh một tiếng: " Kiều Luyến, hiện thực chính là như vậy, không quyền không thế là không được. Có tổng biên là chỗ dựa cho tôi, cô tính là gì?"
Nói đến đây, cô ta còn đưa tay ra, đẩy Kiều Luyến một cái, vênh váo tự đắc đi ra ngoài.
Thi Niệm Diêu nhìn Kiều Luyến một chút, vội vàng mở miệng với người bên ngoài: "Tản ra, nhìn cái gì?"
Người tổ 1 lập tức tan ra như chim, thế nhưng tiếng nghị luận, vẫn truyền trong tòa soạn.
Thi Niệm Diêu đóng cửa phòng làm việc lại, quay đầu lần nữa, liền phát hiện Kiều Luyến vẫn thất hồn lạc phách đứng đó, cúi đầu nhìn ảnh chụp.
Cô vội vàng đi tới, liền thấy nước mắt Kiều Luyến ràn rụa.
Cô giật mình: " Chủ biên Luyến."
Kiều Luyến ngẩng đầu lên, trên mặt vthần sắc kiên nghị: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Thi Niệm Diêu gật đầu: " dáng vẻ cô ta như vậy, quả thực là không có điểm mấu chốt, kiên quyết không thể bỏ qua cho cô ta! chủ biên Luyến, nói đi, chị muốn làm sao?"
Kiều Luyến không có xông lên đánh Tô Mỹ Mỹ, Thi Niệm Diêu biết, thù này, kết lớn.
Kiều Luyến là người yêu hận rõ ràng, nếu như cô đâm trở về, hoặc là mắng lại, nói rõ sự tình sẽ qua.
Nhưng nếu như không có... Như vậy, Tô Mỹ Mỹ thảm rồi.
Thi Niệm Diêu xắn tay áo lên: " Từ ngày đầu tiên tôi đi làm, đã nhìn cô ta không vừa mắt, bây giờ chúng ta làm một vố lớn! Chủ biên Luyến, tôi giúp chị!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...