"Tôi không đi!"
Kiều Luyến nhìn chằm chằm Tô Mỹ Mỹ, cười lạnh nói.
Tô Mỹ Mỹ trực tiếp nổi bão: "Cô không đi, chuyện của cô ai tới thu thập? Cô còn có mặt mũi nói cô không đi?"
Kiều Luyến rủ mắt, không thấy Tô Mỹ Mỹ, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Chí Hưng: " Lưu Tổng biên, chuyện này đến cùng xảy ra thế nào, tôi nghĩ lòng dạ anh biết rõ! Là lỗi của tôi, tôi sẽ gánh chịu, nhưng nếu như không phải lỗi của tôi, muốn tôi gánh chịu, không có cửa đâu! Chân trần không sợ mang giày, nếu như các người bức bách quá đáng, cùng lắm thì thưa kiện, cho là tôi sợ các người sao?"
Lưu Chí Hưng nhíu mày: " Kiều Luyến, không thể nói như thế, đưa tin là cô gửi ra ngoài, cô..."
"Là tôi gửi, thế nhưng chẳng lẽ tòa soạn không có trách nhiệm? Tất cả bản thảo gửi đi, đều phải qua xét duyệt, tổng biên, chuyện này náo ra, trách nhiệm của anh là lớn nhất!"
Lưu Chí Hưng đứng lên: " Cô...!"
Nhìn bộ dạng Kiều Luyến ngang ngược, thái độ liền mềm xuống: " Vậy Kiều luyến, chuyện này muốn làm sao?"
Thấy hắn ta chịu yên, cuối cùng không giống như vừa rồi, lúc này Kiều Luyến mới nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ: "Buổi họp tối nay, tôi có thể qua..."
Một câu rơi xuống, chỉ thấy Lưu Chí Hưng vui vẻ.
Kiều Luyến thản nhiên nhìn Tô Mỹ Mỹ một chút, cười lạnh nói: "Chẳng qua tổng biên, tôi nghĩ một số con sâu làm rầu nồi canh trong tòa soạn, có phải anh nên xử lý một chút hay không? Lần này là Phạm Lộ, lần sau lại là cái gì? Chuyện này đối với tôi không tốt, thế nhưng thanh danh tòa soạn sẽ thế nào? Huống hồ, chuyện này làm lớn chuyện, anh cảm thấy vị trí tổng biên, còn có thể làm được sao?"
Một câu rơi xuống, sắc mặt Lưu Chí Hưng thay đổi.
Kiều Luyến nhìn Tô Mỹ Mỹ một chút, quay người đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, liền nghe Tô Mỹ Mỹ ở sau lưng quát mắng: "Chí Hưng, anh xem thái độ cô ta là gì, quả thực..."
Nói còn chưa dứt lời: " ba!" Tiếng tát vang lên.
Tiếng vang dội, để Kiều Luyến cũng cảm thấy đau.
Sau đó là tiếng răn rạy của Lưu Chí Hưng: "Cô câm miệng cho tôi! Cô đã làm gì, đừng cho là tôi không biết!"
"Chí Hưng, không phải em làm, anh oan uổng em, anh..."
"Im miệng, Cô đi ra ngoài cho tôi!"
Kiều Luyến còn chưa đi xa, liền nghe thấy động tĩnh sau lưng, vừa quay đầu lại, liền thấy Tô Mỹ Mỹ bị Lưu Chí Hưng đẩy ra.
Cửa phòng đóng lại.
Tô Mỹ Mỹ ở bên ngoài gõ cửa, thế nhưng Lưu Chí Hưng lại không để ý tới.
Cô ta cau mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, khi nhìn Kiều Luyến, trong ánh mắt hiện lên một trận điên cuồng: " Kiều Luyến, tốt, rất tốt, cô cứ chờ!"
Nói xong, liền đẩy Kiều Luyến ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Kiều Luyến nhíu mày, cảm thấy Tô Mỹ Mỹ quả thực là không cứu nổi.
Cô trở lại văn phòng, Thi Niệm Diêu khẩn trương lại gần: " thế nào? Chuyện này làm sao?"
Kiều Luyến lắc đầu: "Không dễ làm."
Dù sao viết tên thật của người ta, đích thật là một chuyện không tốt lắm.
Cô hít một hơi thật sâu, có chút bực bội ngồi ở chỗ ngồi của mình.
Ngồi trong chốc lát, cô vẫn cảm thấy tức giận.
Chỗ ngực giống như lấp đầy một đám bông, để cho cô không thở nổi.
Cô thật sự vô cùng muốn vung tay rời đi, dạng tòa soạn này cũng không thể tiếp tục đợi.
Thế nhưng...
Cô hít vào một hơi thật sâu, mở kéo của mình, lấy một tấm hình từ bên trong ra.
Trên tấm ảnh, là một nhà 4 người.
Đó là ảnh gia đình lúc cô 18.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...