Chờ đến khi một đám người tản ra, lúc này Kiều Luyến mới đóng gói hộp ném đi, sau khi trở về, nhìn thấy Thi Niệm Diêu còn đang tức giận bất bình: "Quả thực là quá phận rồi! Chưa từng gặp dáng vẻ lãnh đạo như vậy, chủ biên Luyến, sao chị có thể không báo động?"
Kiều Luyến thở dài: "Loại chuyện này, đám cảnh sát tới, cũng chỉ ghi chép, không có khả năng phái người đến bảo vệ hai mươi bốn giờ, cho nên coi như báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì."
Thi Niệm Diêu lập tức trầm mặc: "Vậy chị muốn làm sao?"
"Còn có thể làm sao? Để yên thôi!" Cô cười: "Đừng có gấp, mấy ngày nay tôi chú ý một chút là được."
Miệng thảo luận nhẹ nhàng, nhưng chỉ có cô tự mình biết, cô có bao nhiêu sợ hãi.
Trong phòng làm việc ở một ngày, vì an toàn của mình, cô dứt khoát không có ra ngoài tìn tin tức.
Lưu Chí Hưng đoán chừng cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho nên không có miễn cưỡng cô.
Đến giờ tan sở, cô quyết định đi xe buýt về nhà, bời vì trên xe buýt nhiều người nhất, hẳn là an toàn nhất.
Tan tầm mặc dù là giờ cao điểm, thế nhưng người đi về phía biệt thự cũng không nhiều lắm, lúc cô lên xe, trên xe còn có chỗ ngồi, chẳng qua có loáng thoáng mấy người.
Kiều Luyến ngồi nhìn phong cảnh phía ngoài, một lát sau, phát giác có người đứng bên cạnh cô.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không có để ý.
Thế nhưng một lát sau, lại cảm giác được trên đầu nóng lên.
Cô sững sờ, liền thấy người đàn ông đứng bên cạnh, để tay trên đầu cô.
Kiều Luyến nhíu mày, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên người đàn ông mở miệng: "Tóc của em thật là dễ nhìn."
Nói xong câu đó, liền thu tay, dáng vẻ đó giống như chuyện mới vừa rồi đều không có phát sinh.
Kiều Luyến lập tức cảnh giác, toàn thân đề phòng.
Cô cắn môi, chờ người trên xe dần dần bớt đi, mà cuối cùng bọn họ cũng đã tới vùng ngoại thành, bên này hoang vu, người trên xe xuống cũng không phải là rất nhiều.
Kiều Luyến đang tự hỏi, người đàn ông bên cạnh chợt xoay cánh tay, cho cô một cái tát!
Một tát này vừa nhanh vừa vội, để cho cô cũng không có phản ứng.
Kiều Luyến đứng lên, liền thấy người đàn ông quát tháo với cô"Mẹ nó* tôi nói với em em không nghe thấy sao? Mỗi ngày chỉ biết chơi điện thoại!"
Kiều Luyến cắn môi: " Anh là ai? Tôi không biết anh, anh..."
Nói còn chưa dứt lời, tóc chợt bị hắn ta kéo lại!
Xe đến trạm, hắn nắm tóc của cô đi xuống xe!
Kiều Luyến hô lên: "Tôi không biết hắn ta, cứu mạng!"
Người đàn ông lại dữ dằn mở miệng: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua người yêu đánh nhau sao?!"
Chung quanh có người muốn tiến lên, nhưng lại có người ngăn cản: "Tôi vừa nhìn thấy người đàn ông này xoa đầu cô gái, hẳn là người yêu..."
Kiều Luyến hoàn toàn bị chuyện ban ngày ban mặt bắt cóc làm cho mơ màng!
Cô hoảng sợ lớn tiếng thét lên, hô hào cứu mạng, thế nhưng người trong xe, từng người lạnh lùng nhìn cô, lại không ai tiến lên cứu cô!
Cô cứ như vậy bị người đàn ông kia kéo xuống xe, đồng thời kéo qua bụi cỏ bên đường!
Thân thể Kiều Luyến đều đang phát run, trơ mắt nhìn chung quanh không có ai để ý cô, nhìn xe buýt rời đi, người lại bị dùng sức đạp ngã trong bụi cỏ.
Cô phát run nhìn người trước mặt.
Hắn toét miệng, cười ha ha, trong tay khua môt con dao: "Ngược lại bộ dạng rất xinh đẹp, chẳng qua, nếu như vẽ lên mặt cô, cô nói sẽ như thế nào?"
Lời này rơi xuống, hắn ta liền cầm lấy dao, đâm về phía mặt cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...