Lông mày Thẩm Lương Xuyên nhíu lại, trên mặt lộ ra đau xót tuyệt vọng.
Tiếng nói nỉ non mơ hồ không rõ, để cho người ta nghe không rõ là đang nói cái gì.
Tay nắm Kiều Luyến càng thêm dùng sức, để cho cô cảm giác xương cốt đều sắp gãy mất.
Anh nói xong câu nói kia, liền căng thẳng, dáng vẻ đó, giống như gặp ác mộng.
Anh sinh bệnh, lộ ra yếu ớt, để cho người ta không tàn nhẫn được.
Kiều Luyến nhìn anh chằm chằm trên giường, nắm tay của anh, cuối cùng anh mới tĩnh lại.
Kiều Luyến theo dõi gương mặt anh bị nóng đỏ ửng, vươn tay sờ lên trán của anh, phát hiện nhiệt độ đã giảm một chút so với vừa rồi, lúc này mới yên lòng.
Lúc bình tĩnh lại, không biết Tống Thành rời đi lúc nào, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Trong hoàn cảnh an tĩnh, lời Tống Thành nói vọng vào bên tai, để cho cô nhìn Thẩm Lương Xuyên chằm chằm, lộ ra thần sắc mê mang.
Rốt cuộc vì sao anh đối tốt với cô như vậy, nhưng cũng ác như vậy.
Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, nếu như trong lòng của anh không bỏ xuống được mối tình đầu, cho cô uống thuốc tránh thai, kỳ thật cô không có tức giận như vậy.
Ạm không muốn con, cô có thể lý giải, dù sao bọn họ khi đó chỉ là người xa lạ.
Anh không nói cho cô, cô cũng có thể lý giải, anh muốn giấu Hạ Diệp Hoa, sợ cô lộ ra sơ hở...
Nhưng duy nhất cô không cách nào tha thứ cho anh, anh cho cô uống liều thuốc lớn như vậy.
Chuyện này, để cho cô nghẹn ở cổ họng.
Để cho dù anh chính miệng xin lỗi, cũng không cách nào đền bù tổn thương tạo thành cho cô.
Bên môi cô lộ ra một nụ cười khổ.
Kỳ thật, anh có một chút ưa thích với cô, sẽ không không có để ý thân thể của cô như thế...
Nghĩ tới đây, cô rủ tầm mắt xuống.
Bóng đêm dần dần sâu.
Kiều Luyến ghé lên bên giường, bất tri bất giác ngủ đi.
Nửa đêm, cô bị nóng tỉnh.
Mờ mịt mở mắt, cũng cảm giác cánh tay chua xót, cô ngẩn ngơ, cái này mới phản ứng được mình ở chỗ nào, nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên cô ngẩng đầu, liền thấy gương mặt Thẩm Lương Xuyên đỏ bừng.
Cô vội vàng sờ lên trên trán của anh, cũng cảm giác được nóng hổi.
Kiều Luyến bị dọa lập tức nhảy dựng, không để ý tới cái gì, rút tay của anh ra, nhanh chóng lấy rượu cồn hạ nhiệt độ cho anh.
Cái trán, nách, tiếp theo là trước ngực phía sau lưng, sau đó... Là bắp đùi cường tráng hữu lực của anh...
Lúc này Kiều Luyến không để ý tới ngượng ngùng, chờ lau xong toàn thân anh, liền vội vàng lấy thuốc hạ sốt ra.
Cô đẩy Thẩm Lương Xuyên, gọi anh: "Thẩm Lương Xuyên, đứng lên uống thuốc."
Thế nhưng anh lại giống như hôn mê, làm sao cũng vẫn chưa tỉnh.
Kiều Luyến gấp gáp, đưa tay muốn cạy mở miệng của anh, nhưng anh lại ngậm chặt hàm răng, làm sao cũng không chịu mở ra.
Bộ dạng này, làm sao bây giờ!
Kiều Luyến gấp đến độ xoay quanh, bỗng nhiên nghĩ đến trong phim truyền hình thường xuyên nhìn thấy cảnh đó, thế là suy nghĩ một chút, cho thuốc hạ sốt vào trong miệng của mình, nhai mấy lần...
"Phi phi phi!"
Kiều Luyến phun viên thuốc ra ngoài.
Phim truyền hình là cảnh lãng mạn, giờ phút này xem ra đều là gạt người!
Bời vì... Thuốc này quả thực quá đắng, lưỡi cô cũng tê hết cả.
Cô dứt khoát xuống lầu, phát hiện Tống Thành ở trong phòng khách, nghe cô nói tình huống, liền gọi điện thoại, một lát sau, bác sĩ gia đình vội vã chạy tới, truyền nước cho Thẩm Lương Xuyên.
Qua nửa giờ, Thẩm Lương Xuyên hết sốt, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm, lại nằm ở bên giường, ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm ở trong ngực Thẩm Lương Xuyên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...