Kiều Luyến buông lỏng ngón tay, điện thoại di động rơi trên mặt đất.
Bác sĩ Trương nói cái gì?
Chồng của cô... mang Tiểu Dịch tiếp trở về sao?
Còn lấy ra giấy hôn thú...
Cô siết chặt nắm đấm, tức giận đến toàn thân phát run.
Bời vì cô không nghe khống chế của anh, cho nên anh muốn dùng em trai đến kiềm chế cô sao?
Cô chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, một đêm đóng băng lại thêm không có nghỉ ngơi tốt, giờ phút này lại bị chuyện này đả kích, khiến cô gần như đứng không vững!
Nhục nhã giống như tràn ngập trong không khí, đem kiêu ngạo của cô đả kích từng mảnh.
Ý lạnh xâm vào cốt tủy.
Vào cái lạnh buổi sáng, thân thể cô cứng ngắc, không thấy nhiệt độ gì.
Cô cắn răng, run rẩy, trong nháy mắt trong đầu lóe ra vô số suy nghĩ, nhưng thẳng đến cùng, lại thất bại cúi thấp đầu xuống, đắng chát gợi lên nụ cười trào phúng.
Đúng vậy...
Cô hiện tại không còn là đại tiểu thư năm đó, cho nên bị người tùy ý lăng nhục.
Phản kháng của cô, sẽ chỉ chọc giận anh, để anh trả thù chính mình.
Tầm mắt của cô, còn nhìn chằm chằm phía trước khách sạn, lại đột nhiên cảm giác được, xem như chính mình có thể cầm được tin tức lớn, thì thế nào?
Với địa vị của anh trong làng giải trí, hoàn toàn có thể phong sát chính mình!
Ý nghĩ này, để cho cô sinh ra một loại cảm giác bất lực mãnh liệt.
Cô quay người, tiến vào cửa hàng ăn sáng bên cạnh mới mở cửa.
Có lẽ là bị tức, sữa đậu nành nóng và lãnh ý trên người xâm nhập, để cho cô không khống chế nổi ngón tay run rẩy.
Ăn sáng xong, toàn thân cũng không đủ sức.
Cô đi ra ngoài, đón xe về nhà của mình, ôm lấy chăn mền ngồi ở trên giường.
Cô không có đi làm, lúc đầu dự định nghỉ ngơi một chút, thế nhưng giờ này khắc này, lại thế nào cũng không thể ngủ được.
Cứ như vậy ôm hai đầu gối, thật thà nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Một lát sau, điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn cũng chưa từng nhìn tên báo, liền nghe.
Đối diện truyền đến tiếng tổng biên Lưu Chí Hưng: " Kiều Luyến! Cô ở chỗ nào vậy? Hôm nay là ngày phỏng vấn Phạm Kiệt, cậu ta đồng ý chưa?"
Đồng ý chưa sao?
Thẩm Lương Xuyên còn chưa mở miệng, làm sao đồng ý chứ?
Kiều Luyến câu lên một nụ cười châm chọc, không muốn nghe Lưu Chí Hưng răn dạy, trực tiếp tắt máy.
Thời gian giống như dừng lại, từng giây từng phút trôi qua.
Cô lại không ngủ như trước.
Một giờ chiều.
Cô hít vào một hơi thật sâu, thân thể một mực bất động, lại giống như có sức sống.
Cô vén chăn lên, xuống giường, cầm hành lý lên, đem đồ của mình xếp vào, sau đó xách hành lý đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra, vô cùng kiên quyết.
Thậm chí nghĩ kỹ, dù vạch mặt với Thẩm Lương Xuyên, cũng sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ, lại xám xịt trở về.
Kiều Luyến cảm thấy chuyện này, quả thực là để cho người ta cảm thấy buồn cười.
Cô kéo lấy hành lý, xuống lầu, đang định đón xe, lại phát hiện một chiếc xe nhìn quen mắt dừng ở đối diện.
Cô sững sờ, Tống Thành liền từ trong xe đi xuống: " Kiều tiểu thư, anh Thẩm để tôi tới đón cô."
Kiều Luyến mím môi, sâu trong đáy lòng, sinh ra một loại cảm giác bị người khống chế lần nữa.
Anh đã sớm đoán được mình sẽ trở về, cho nên để Tống Thành tới đón cô, là diễu võ giương oai với cô sao?
Cùng Tống Thành trở lại biệt thự, cô xách hành lý lên phòng ngủ chính, giúp việc nghe được tiếng, mừng rỡ đi ra nghênh đón: "Phu nhân, cô đi công tác về rồi sap?"
Đi công tác?
Bước chân Kiều Luyến dừng lại, nhưng không có giải thích cái gì, lên lâu, lẳng lặng chờ anh trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...