Thẩm Lương Xuyên ở trong thư phòng nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, lông mày vẫn luôn vặn lại.
Cô muốn hai trăm vạn, là bởi vì bệnh tình em trai cô chuyển biến xấu? Hay là bởi vì...
Nghĩ tới đây, anh liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tống Thành một cú điện thoại: "Giúp tôi chú ý tình hình Kiều Dịch."
Cúp điện thoại, anh xử lý mọi chuyện trong tay, lúc này mới đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ra, mới phát hiện, cô đã ngủ rồi.
Dưới đèn ngủ mờ nhạt, cho dù là trong giấc mộng, cô cũng nhíu chặt lông mày, giống như có gì phiền não, thủy chung không thể bỏ được.
Ánh mắt của anh dần dần nhu hòa xuống, vươn tay, muốn vuốt thẳng lông mày của cô.
Sâu trong đáy lòng có chút hoài nghi, đã bị che đậy.
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn trong chốc lát, khóe môi gọi lên, kéo ra một ý cười đè nén.
Ánh mắt của anh dần dần nhu hòa.
Tám năm trước, cô rời khỏi câu lạc bộ.
Nói thật, khổ sở là có, nhưng anh không trách cô.
Anh lớn hơn cô hai tuổi, lên đại học, chương trình học nhàn nhã, còn gặp nhiều khó khăn như vậy, huống chi cô còn học trung học?
Anh hiểu cô.
Nhưng vẫn là có một chút tiếc nuối.
Hiện tại, cuối cùng bọn họ lại có thể bắt đầu lại từ đầu, có thể đem ảo tưởng năm đó biến thành thực tế.
Đương nhiên, bắt đầu sống lại lần nữa không chỉ là câu lạc bộ, còn có tình cảm giữa bọn họ.
Nghĩ như vậy, Thẩm Lương Xuyên lại nghĩ tới lời tỏ tình của cô hôm nay.
Cô luôn luôn trực tiếp như vậy, lớn mật, thẳng thắn làm cho lòng người nóng lên.
Thẩm Lương Xuyên từ từ nằm xuống.
Gian phòng quen thuộc, bời vì thêm một người, giống như có sự thay đổi long trời lở đất, trống chỗ trong lòng cũng giống như được bổ khuyết hoàn chỉnh.
Tay của anh, ở trong chăn, cầm tay của cô.
Tiểu Kiều, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.
----
Ngày thứ hai, Kiều Luyến tỉnh lại, Thẩm Lương Xuyên ở dưới lầu ăn sáng.
Hai người đi ra ngoài cùng lúc, cô được Thẩm Lương Xuyên đưa tới tòa soạn.
Tạm biệt với Thẩm Lương Xuyên, xuống xe, đi vào công ty.
Mới thang máy ra, liền nhận được nhắc nhở, trong tài khoản có thêm hai trăm vạn.
Ánh mắt của cô nhất thời sáng lên, không nghĩ tới Thẩm Lương Xuyên làm việc nhanh như vậy!
Cô vào Wechat Vong Xuyên, đứng ở cửa tòa soạn, gửi tin nhắn cho anh:
【 Vong Xuyên: Tiền thu nhận rồi~ lúc nào ký hợp đồng? 】
【 Thẩm Lương Xuyên: Không vội, chờ cô rảnh. 】
Kiều Luyến để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu.
Sự tình phát triển đều theo hướng tốt.
Như vậy sau đó chính là...
Cô không có tiến vào văn phòng, ngược lại đi tới hành lang.
Cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho bác sĩ chủ trị của Kiều Dịch, đầu tiên là hỏi thăm vài câu bệnh tình em trai, thấy tất cả đều tốt, lúc này mới vào chủ đề: "Bác sĩ Trương, tôi nhớ ông đã nói, ông có thầy giáo là chuyên gia phương diện này ở nước ngoài?"
"Đúng, là bác sĩ Khắc Đốn, sao vậy? Cô muốn cho cậu ấy làm huấn luyện khôi phục? Thế nhưng thầy tôi không thể nào về trong nước, cho nên..."
"Ngài hiểu lầm rồi." Kiều Luyến mở miệng cắt ngang: "Tôi nghĩ, mang Kiều Dịch ra nước ngoài làm huấn luyện khôi phục..."
Cùng bác sĩ Trương thầy quyết định một ít chuyện, lúc này Kiều Luyến mới để điện thoại di động xuống.
Cô nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt dần dần sâu.
Cô muốn rời khỏi Thẩm Lương Xuyên, nhưng vì không muốn liên lụy em trai, đem nó chuyển ra nước ngoài trị liệu, là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nghĩ tới đây, cô quay người tiến vào tòa soạn, liền phát hiện bầu không khí tòa soạn, giống như có gì là lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...