Đối thoại trên ban công, một câu một câu truyền vào trong tai của cô, để Kiều Luyến chỉ cảm thấy băng tuyết ngập trời, phía sau phát lạnh!
Thím Lý, càng giống như dùng nước lạnh, hắt lên lửa nóng trong cô!
Thẩm Lương Xuyên cưới cô, nói cô sinh một đứa bé cho anh...
Thế nhưng, mỗi một lần anh ngủ với cô, đều sẽ vụng trộm cho cô uống thuốc tránh thai liều cao.
Lời bác sĩ nói vang vọng bên tai: "Còn uống như vậy, về sau muốn con cũng khó khăn..."
Rốt cuộc thuốc anh cho cô ăn, phân lượng lớn bao nhiêu?!
Mà anh cho cô uống thuốc tránh thai nhiều như vậy, chính là vì xác định không cho cô mang thai...
Anh cưới cô, là bởi vì Hạ Diệp Hoa thúc giục, muốn ngăn chặn miệng Hạ Diệp Hoa.
Anh quan tâm cảm nhận của Hạ Diệp Hoa, còn nhớ mối tình đầu của anh... Thế nhưng rốt cuộc anh có nghĩ tới cảm thụ của mình hay không?
Không có.
Nếu ăn cân nhắc một chút xíu về cô, sẽ không để cho cô ăn lượng thuốc có tác dụng phụ như vậy.
Bây giờ, lúc vừa mới kết hôn, anh lạnh lùng, chán ghét và vứt bỏ mình, thậm chí có đôi khi phẫn nộ và trừng phạt, hình như cũng có lý do.
Anh bài xích mình, là không thích...
Cô chẳng qua là một cái công cụ, một người phụ nữ vì tiền mà có thể hi sinh thân thể.
Cho nên, đang lợi dụng cô, mới có thể thẳng khí như vậy?
Cái nhận biết này, để cho cô cảm thấy giống như long trời lở đất, toàn bộ thế giới đều sắp hỏng mất!
Cô nuốt ngụm nước miếng, nắm lấy nắm đấm, gắt gao cắn môi, lúc này mới kiềm chế phẫn nộ và cuồng bạo trong lòng, sau đó, bỗng nhiên cô quay người, trực tiếp rời đi.
"Phanh."
Đóng cửa sắt biệt thự lại, cô đứng ở ngoài cửa, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Không biết là bời vì lạnh, hay là cái gì, thân thể của cô không thể ức chế mà run rẩy.
Gió, thổi qua.
Cô chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, giống như muốn đóng băng cô.
Nhưng hiện tại còn không phải lúc buông lỏng.
Cô đứng thẳng sống lưng, đi từng bước từng bước về phía trước.
Lúc có báo cáo số liệu kiểm tra sức khoẻ, cô nghĩ tới không phải thân thể thật sự xảy ra vấn đề, xem như bác sĩ nói cho cô biết là thuốc tránh thai, nàng cũng cảm thấy, Thẩm Lương Xuyên cũng là bị lừa.
Cô suy nghĩ nhiều khả năng như vậy, lại không nghĩ tới, chân tướng sự tình, vậy mà đau lòng như thế.
Đúng vậy, đau lòng.
Cô cảm giác buồng tim của mình, giống như bị một lưỡi dao lăng trì, một tấc một tấc, cắt thành từng nhát, đau đến cô vươn tay, dùng sức đè lên trái tim.
Có xe taxi ngừng ở trước mặt cô, cô mở cửa xe, ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Tài xế hỏi thăm: " Cô gái, đi chỗ nào?"
Kiều Luyến bình tĩnh nói: "Lái xe, đi trước."
Vô luận đi chỗ nào, cô muốn thoát khỏi cái nơi kinh khủng này!
Xe lái đi khỏi biệt thự Thẩm Lương Xuyên, thời gian dần trôi bị bỏ lại đằng sau.
Cô từ trong kính chiếu hậu nhìn ngôi biệt thự càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, thẳng đến sau cùng, xe rẽ ngoặt, tầm mắt của cô, cũng bắt đầu mơ hồ.
Từng giọt nước mắt, theo gương mặt lăn xuống.
Cô đột nhiên không nhịn được che kín mặt mình, cúi đầu, khóc lớn thành tiếng.
Tiếng khóc nghẹn ngào, như khóc như tố cáo.
Tài xê lái xe nghe thấy, đều cảm thấy lòng đau: "Cô gái, cô sao vậy? Cô khóc vì cái gì?"
Khóc vì cái gì?
Cô đang khóc tuổi thanh xuân của cô, khóc cho tám năm chô trải qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...