Tô Mỹ Mỹ trực tiếp bị một câu của Phạm Kiệt, làm nói không ra lời.
Cô ta siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Phạm Kiệt, tức giận đến toàn thân đều run rẩy.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Các đồng nghiệp và tổng biên, cũng nghi ngờ nhìn cô ta.
Phạm Kiệt không phải bởi vì Tô Mỹ Mỹ mới đồng ý đăn tin tức sao? Làm sao cô ta là ai cũng không nhận ra?
Cô ta còn không có nghĩ rõ ràng, liền thấy Phạm Kiệt vọt tới trước mặt Kiều Luyến: " Cô từ chức sao? Vậy sau đó cô qua tòa soạn nào? Cô đi đâu, tôi đi chỗ đó!"
Dáng vẻ đó... Rõ ràng là nhằm vào Kiều Luyến mà đến!
Tô Mỹ Mỹ lảo đảo một cái, cả người lui về sau một bước, góc bàn làm việc ở phía sau, liền đụng phải ngang hông cô ta, đau nhức.
Giờ phút này sắc mặt Tô Mỹ Mỹ tái nhợt, bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến vừa rồi, thật sự là giống như hai người.
Kiều Luyến lộ ra ý cười châm chọc, nhếch miệng lên sự lãnh ý.
Cô quay đầu, lườm tổng biên một chút.
Tổng biên nhất thời kịp phản ứng, không nói hai lời tiến lên một bước: "Từ chức gì? Đây tuyệt đối là nói lung tung! Làm rất tốt, làm sao có thể từ chức? Kiều Luyến là nhân vật lão cấp của chúng tôi, kiên quyết không thể từ chức!"
Tin về Phạm Kiệt, hắn ta đã báo cho tổng bộ.
Nếu như bây giờ Phạm Kiệt rời đi, Lưu Chí Hưng cũng không có cách nào bàn giao cho tổng bộ!
Kiều Luyến gặp hắn ta trước sau như hai người, chỉ cảm thấy tình cảnh này, nhìn thế nào cũng cảm giác buồn cười: "Tổng biên, vừa rồi anh cũng không có nói như vậy!"
Tổng biên cười nịnh nọt với cô, liền nhìn về phía Phạm Kiệt: "Phạm tiên sinh, cậu xem, chúng tôi có chút hiểu lầm, cho tôi năm phút đồng hồ, cậu đến phòng hội nghị chờ một chút được chứ?"
Phạm Kiệt liền nhìn về phía Kiều Luyến, thấy cô gật đầu, lúc này mới nhếch miệng: "Được."
Sau đó, liền dẫn theo người đại diện và bảo vệ, đi vào phòng họp.
Chờ cửa phòng họp bị đóng lại, Lưu Chí Hưng vọt thẳng đến trước mặt Kiều Luyến: " Kiều Luyến, cô xem, đây đều là hiểu lầm! Thì ra Phạm tiên sinh là cô giải quyết! Cô xem cô, làm sao không nói một tiếng?"
Kiều Luyến cười lạnh: "Nói một tiếng thì có ích lợi gì? Tổng biên, hiện tại tôi bị công ty cuốn gói rồi!"
Tổng biên vội vàng lắc đầu: "Không, không có!"
Kiều Luyến nghiêng đầu: "Thế nhưng tôi phạm vào sai lầm lớn như vậy, trực tiếp để Mạc Như đợi tôi một giờ!"
Mạc Như là cái thá gì? Nhiều nhất là một minh tinh hạng hai, với Phạm Kiệt thì không cách nào so sánh!
Lưu Chí Hưng trực tiếp trở mặt: " Tô Mỹ Mỹ, cô quả thực là quá phận rồi! Tôi đã sớm biết cô ghen ghét năng lực làm việc của Kiều Luyến mạnh hơn cô, thế nhưng cũng không thể dùng loại âm chiêu này! Rõ ràng hẹn Mạc Như phỏng vấn 10 giờ, sao cô có thể nói cho Kiều Luyến là mười một giờ?"
Tô Mỹ Mỹ bị chửi sửng sốt một chút, trực tiếp trừng mắt nhìn Lưu Chí Hưng.
Cô ta sao cũng không thể nghĩ ra, đêm qua, bọn họ còn ngủ trên một cái giường, hôm nay Lưu Chí Hưng có thể trực tiếp trở mặt, hơn nữa nhìn ý tứ này, là dự định đem tất cả sai lầm, đẩy lên trên người của cô ta?
Chuyện làm âm chiêu, chẳng lẽ không phải hắn ta dạy cho mình sao?
Kiều Luyến nhìn hốc mắt Tô Mỹ Mỹ đều đỏ, trong lòng cũng không có nửa điểm đồng tình.
Vừa rồi, cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến để cho mình quỳ xuống cầu xin tha thứ, có từng đồng tình qua không?
Cô buông thõng tầm mắt: " Tổng biên, cô dự định trừng phạt cô ta làm sao?"
Lưu Chí Hưng trực tiếp mở miệng: "Cô dự định làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...