Mà phỏng vấn đến trễ, kỳ thật thì cũng có thể.
BJ kẹt xe lợi hại như vậy, không có khả năng không có ký giả đế trễ qua.
Lần trước Tổng biên nói, chỉ là hù dọa cô.
Dù sao, nếu như thật sự cho người nghỉ việc, Lưu Chí Hưng đuổi cô cũng sai?
Nhưng trong tòa soạn có Tô Mỹ Mỹ vừa đắc thế, cho nên chuyện này sẽ không chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trong phòng họp.
Lưu Chí Hưng và Tô Mỹ Mỹ gửi thông tin xử lý cho Kiều Luyến.
Kiều Luyến nhìn thấy, cả người đều không còn gì để nói, cô nhếch môi: "Để tôi đi xin lỗi Mạc Như?"
Mạc Như nổi danh tính xấu, lần trước đến trễ liền giội cho cô một ly cà phê, xin lỗi, còn không chừng lại nhận khó dễ gì đấy!
Tô Mỹ Mỹ vênh váo tự đắc: "Đúng, lỗi của cô, ng nhiên cô phải đi xin lỗi! Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi thu thập cục diện rối rắm sao?"
Kiều Luyến không để ý đến cô ta, mà chính là nhìn về phía điều thứ hai: "Bồi thườngtổn thất cho Mạc Như phí 300 ngàn, tổn thất cho tòa soạn 200 ngàn?"
Đây quả thực là... Công phu sư tử ngoạm!
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tô Mỹ Mỹ còn có lí do thoái thác: "Đúng, Mạc Như chậm trễ giữa trưa, cô ta từ trưa kiếm lời cũng không chỉ 300 ngàn! Để cô bồi thường 300 ngàn xem như tiện nghi cô rồi! Về phần tòa soạn, không có tin của Mạc Như, chẳng lẽ cô không nên bồi thường tổn thất sao?"
Kiều Luyến cũng không để ý đến cái này, mà chính là nhìn về điều thứ ba, tròng mắt co rụt lại: "Mấy người còn muốn ở trong giới ký giả, phát tin nói rõ nguyên nhân tôi bị sa thải sao?"
Đây là cô tìm công việc mới, chế tạo cô sao!
Tòa soạn báo nào sẽ tiếp nhận một người bị sa thải như thế?
Quá phận, quả thực là quá phận rồi!
Sa thải cô còn chưa tính, lại còn ra nhiều yêu cầu như vậy!
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, muốn đè tức giận xuống.
Tô Mỹ Mỹ lại nhếch môi cười nói: "Đúng, cho cô thời gian nửa tháng, nếu như không bỏ ra nổi tiền, đồng thời Mạc Như chưa hề nói tha thứ cho cô, chúng tôi sẽ khởi tố cô!"
Nửa tháng, chuẩn bị 500 vạn?
Nếu như là người bình thường, làm sao có thể cầm ra được?
Tô Mỹ Mỹ này quả thực tâm ngoan thủ lạt, không cho cô một con đường sống!
Kiều Luyến hé mắt: " Tô Mỹ Mỹ, cô đừng quá mức!"
"Quá mức?" Tô Mỹ Mỹ đứng lên, cười lạnh nhìn cô: "Đương nhiên, tôi cho cô con đường thứ hai. Sẽ không sa thải cô, cũng sẽ không phát thông báo nói rõ nguyên nhân cô bị sa thải, càng không truy cứu 500 vạn của cô, điều kiện những chuyện này là... Cô bây giờ liền quỳ xuống, cầu xin tôi!"
Cô ta nói xong câu đó, liền âm tàn nhìn Kiều Luyến.
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, ánh mắt giao nhau với cô ta, bắn ra tia lửa kịch liệt.
Cô nở nụ cười gằn: "Nằm mơ!"
Quay người, đi ra ngoài!
Nhưng mới đi ra, liền thấy Tiểu Diệp dẫn Phạm Kiệt đang đi tới phòng họp: "Tổng biên, Phạm tiên sinh đến rồi!"
Nghe xong lời này, tổng biên và Tô Mỹ Mỹ lập tức đi ra, ánh mắt Tô Mỹ Mỹ sáng lên, đi nhanh hai bước, đi tới trước mặt Phạm Kiệt, đưa tay ra với cậu ta: "Phạm tiên sinh, cậu đã tới!"
Chỉ thấy Phạm Kiệt ý cười đầy mặt, lập tức đưa tay ra... Nhưng một giây sau, lại đối với việc cô ta nhìn không chớp mắt, trực tiếp lướt qua, đi đến trước mặt Kiều Luyến, thân thiết lại nhiệt liệt cầm tay cô: "Kiều tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tin tức không?"
Nụ cười của Tô Mỹ Mỹ, lập tức cứng trên mặt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...