Kiều Luyến đang tiến về phía trước liền dừng lại, cả người hoá đá tại chỗ.
Hai cánh tay còn vô thức che ở sau lưng, sau đó, nghe được người sau lưng không có động tĩnh, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.
Đâu tiên là cô nhìn cái đệm trên đất, tiếp đó nhìn thấy mảng máu lớn.
Mặt của cô, liền nóng lên.
Mắt cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Lương Xuyên, chỉ có thể liếc qua, phát hiện Thẩm Lương Xuyên đứng không nhúc nhích.
Không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ gì, Kiều Luyến xoay người, cầm cái đệm dưới đất lên lần nữa!
Mắt cô không dám nhìn về phía trước, lướt nhẹ xung quanh, "Cái kia... Tôi đi vào trước."
Nói đến đây, cô quay người định chạy!
Thế nhưng vừa mới chuyển người, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đó là cái gì?"
Kiều Luyến:...
Đó là cái gì?
Người đàn ông này, đã lớn như vậy còn không biết cái đó của phụ nữ!
Cho nên, khẳng định là anh cố ý!
Cô cắn môi một cái, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, quay người ôm đệm chạy vào trong.
Bộ dạng này, Thẩm Lương Xuyên nhìn mà vểnh môi.
Kiều Luyến xông lên trên lầu, vội vàng cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, chờ đến khi chỉnh xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, phát sầu với cái đệm xe.
Vốn định dọn dẹp một chút, lại trả lại, nhưng bây giờ, làm sao bây giờ?
Bị Thẩm Lương Xuyên thấy được, có thể anh sẽ ghét bỏ chính mình hay không.
Rầu rĩ do dự, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.
Kiều Luyến nhìn anh, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, gương mặt lại như thiêu đốt.
Cô cúi đầu, ho khan một tiếng, giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra mà chèo lên giường, cầm điện thoại di động lên, đang định xem, Thẩm Lương Xuyên đi đến trước mặt của cô, đưa cái cốc trong tay tới trước mặt cô.
Kiều Luyến sững sờ, ngẩng đầu nhìn qua, mới phát hiện, trong cốc là nước đường đỏ.
Cô nhìn chằm chằm nước đường đỏ, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.
Cô nhận cái cốc, quyết định tha thứ trêu tức vừa rồi của anh.
Cúi đầu uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Một câu "Cảm ơn" rất nhỏ, lại làm cho Thẩm Lương Xuyên nổi lên gợn sóng.
Cô ngồi ở trên giường, phủ chăn lên nửa người, cô cúi đầu, lông mi run rẩy, ánh đèn vẩy vào gương mặt không có chút máu của cô, để cho cô lúc này nhìn qua suy nhược, gây nên ý muốn bảo hộ.
Ánh mắt anh trầm xuống, hầu kết di chuyển, sau cùng trả lời một câu: "Không cần khách khí."
Sau đó, anh quay người, muốn qua thư phòng, nhưng bầu không khí trong phòng thật sự là quá ấm áp, để anh không bỏ được, dừng lại một chút, anh dứt khoát cầm điện thoại di động lên, ngồi ở trên ghế sofa.
BJ buổi tối, ánh đèn sáng chói.
Bên ngoài có thể ngẫu nhiên truyền đến tiếng xe cộ chạy, không khí trong phòng, lại ấm áp cũng tĩnh mịch.
Kiều Luyến uống đường đỏ nước, nằm ở trên giường.
Chỗ bụng cô có một chút đau nhức, liền dùng hai cánh tay đặt ở trên bụng.
Nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ của cô lập tức buông thả.
Trước kia khi cô ở cùng Tử Xuyên, thường xuyên nói chuyện phiếm.
Có một ngày, cũng cái dạng này, dì cả cô tới, nên không có lên mạng, Tử Xuyên gọi điện thoại tới, cô nói chuyện vô lực.
Tử Xuyên hỏi thăm: "Em sao vậy?"
Cô trả lời: "Cái kia của em tới."
"Cái nào tới?"
"... Dì cả!"
"Em còn có dì cả sao? Anh nhớ không phải trước kia em nói, mẹ em là con cả sao?"
"..."
Tử Xuyên thời điểm đó, thật sự là làm càn làm bậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...