Thẩm Lương Xuyên thực sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của Kiều Luyến.
Cô ở chỗ này nói liên miên một tràng, lượn quanh một vòng, cuối cùng là nhìn trúng cái đệm này của anh sao?
Cái đệm tuy thật sự dễ chịu, nhưng đây chẳng qua là đệm xe!
Cô còn có thể cầm tới văn phòng, đặt lên trên ghế hay sao?
Anh quay đầu nhìn về phía trước: " Trong nhà nhiều như vậy, em tùy tiện cầm một cái."
Kiều Luyến lập tức mở miệng: "Tôi thích cái dưới mông này."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Vì sao?"
"Bời vì, bời vì... A, bởi vì tôi và nó mới quen đã thân! Anh không biết, cái kiểu dáng đệm này tôi đã sớm thích! Vừa mới trông thấy, tôi đã thích nó!"
Đây quả thực là nói hươu nói vượn.
Cô ngồi xe của anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao trước kia không thích?
Thẩm Lương Xuyên híp mắt: "Không tặng."
Muốn nhìn một chút, rốt cuộc cô đang làm cái gì.
Kiều Luyến:... Sao nhỏ mọn như vậy! Một cái đệm mà thôi!
Cô cúi đầu, nhìn cái đệm này một chút, cắn răng một cái: " Thẩm Lương Xuyên, vậy cái đệm này, tôi mua của anh được không? Cái đệm này, tốt xấu đã dùng hơn một tháng, mà không biết bị bao nhiêu người ngồi qua, giá gốc một bộ là 10 vạn, một cái cũng tầm hai vạn, giảm một chút, tôi trả 5000 có được hay không?"
Thẩm Lương Xuyên thấy cô nghiêm túc cò kè mặc cả với mình như vậy, đùa cô: " không được."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Cái đệm này em lấy đi, tôi sẽ không còn một bộ, đều phải đổi, cho nên, em muốn mua, chỉ có thể mua cả bộ."
Cả bộ?
10 vạn?
Coi như giảm, ít nhất phải mấy vạn!
Kiều Luyến cảm thấy, chính mình thật sự bị hố.
Người này đơn giản quá xấu.
Cô và anh thương lượng: " Anh xem, chúng ta đều có giao tình, anh lại không thiếu một bộ đệm, cho tôi đi!"
Thẩm Lương Xuyên rủ tầm mắt xuống: " chúng ta có giao tình gì?"
"Chúng ta đều ngủ nhiều lần như vậy rồi!"
Vừa sốt ruột, Kiều Luyến lại bắt đầu không lựa lời nói.
Lời này vừa nói, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn cô một cái, cái nhìn kia, để cho vẻ mặt cô lập tức đỏ bừng!
Loại lời này, cô là một cô gái, làm sao có thể nói ra?
Cô cúi đầu xuống, nhìn cái đệm dưới mông, quả thực là bó tay rồi.
Đang tức giận, nghe được anh mở miệng: "Lời này cũng đúng."
Kiều Luyến:...
"Xem chúng ta ngủ nhiều lần như vậy, đệm cho em."
Kiều Luyến lập tức mừng rỡ mở to hai mắt: "Thật sao?"
"Nhưng mà, em có đệm xe không có chỗ dừng, cho nên... Trước cho em muộn xe."
Thẩm Lương Xuyên nói xong, bên tai có chút đỏ lên.
Anh nhìn về phía trước, sắc mặt ngưng trọng.
Mà Kiều Luyến lại cảm thấy khẳng định là mình nghe nhầm rồi!
Thẩm Lương Xuyên có ý gì?
Xe cho cô...
Anhnói, chiếc xe hơi này, về sau cho cô mượn?
Cô há miệng: "Không, không cần..."
Dứt lời, xe dừng lại, bọn họ đến biệt thự.
Thẩm Lương Xuyên quay đầu: "Cái đệm kia sẽ không tặng."
Kiều Luyến:...
"Xuống xe."
Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Anh trước!"
Thẩm Lương Xuyên liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, xuống xe.
Một lát sau, liền thấy Kiều Luyến nắm cả cái đệm đi xuống: "A, ha ha, cái kia, khí trời quá lạnh rồi!"
Cô ôm đệm chạy vào trong phòng, chạy hai bước, chân lảo đảo, thân thể nhoáng một cái, đệm lập tức rơi xuống.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, lập tức rơi vào đệm xe, có một vết đỏ rực!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...