Kiều Luyến trợn to mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên cười, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Hạ Diệp Hoa mang theo Tống Nguyên Hi đi vào.
Tống Nguyên Hi cắn môi, vành mắt đỏ ửng, vừa vào cửa, liền không nhịn được rớt xuống nước mắt: "Chị dâu, thật xin lỗi... Đều tại em, em không nghĩ tới hắn ta là cái loại người này."
Một câu, để Kiều Luyến ngẩng đầu lên.
Hạ Diệp Hoa không nhịn được mở miệng: "Được rồi, may mắn chuyện lần này yên ổn. Nhưng chuyện lần này cũng nói cho chúng ta biết, người ở trên mạng muôn hình muôn vẻ, nhất định phải đề cao cảnh giác. Lần sau không cho làm chuyện nguy hiểm như vậy!"
Tống Nguyên Hi khẽ gật đầu, sau đó liền đi tới bên cạnh, yên lặng cúi đầu rơi lệ.
Kiều Luyến nhìn cô bé chằm chằm.
Cô hiểu tâm tình Tống Nguyên Hi bây giờ, khẳng định vô cùng khổ sở bi thương.
Nhưng cô vẫn cảm thấy, Tống Nguyên Hi so với cô đỡ hơn một ít.
Chí ít, cô bé có thể thấy rõ người mình quen trên mạng có bộ dạng gì.
Chí ít, cô bé hiểu rõ đối phương có mưu đồ.
Thế nhưng còn cô thì sao?
Vì sao Tử Xuyên đột nhiên không tới chỗ hẹn, rốt cuộc Tử Xuyên xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ, còn không cho cô một lời giải thích.
Kỳ thật sau đó, cô suy tư rất nhiều, cũng chỉ nghĩ đến một nguyên nhân.
Nếu như nói, Tử Xuyên bởi vì chán ghét mà vứt bỏ cô, thì cũng chỉ có thể như vậy.
Cô cúi đầu, nhìn tay phải bị băng bó của mình.
----
Kiều Luyến nhìn qua bị thương nghiêm trọng, kỳ thật đám người kia không phải chuyên môn động tay chân, cho nên cũng không có gãy xương gì, ba ngày sau là làm thủ tục xuất viện.
Thẩm Lương Xuyên trong thời gian này, gần như mỗi ngày đều ở lại trong bệnh viện.
Hai người cũng không nói gì, Kiều Luyến nhàm chán thì lướt weibo, Thẩm Lương Xuyên thì nhìn kịch bản.
Không khí trong phòng cứ yên tĩnh như vậy, để hộ lý tiến đến quét dọn vệ sinh, cũng không nhịn được nghi ngờ đánh giá hai người.
Ba ngày sau, cô chuyển về nhà, điện thoại của Cao Hữu Minh gọi tới lần nữa.
"Vong Xuyên, ba ngày trước có trận phát sóng trực tiếp, cô lại không tham gia, cô nói đi, gần đây cô đang bận rộn cái gì, đây đã hủy bỏ lần thứ mấy rồi?"
Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Cao Hữu Minh, thật xin lỗi..."
Cao Hữu Minh thở dài: " Kỳ thật tôi luôn không hiểu cô, hiện tại nữ MC thu nhập rất cao, nữ MC các trận thi đấu cũng có người thu nhập hai trăm vạn một năm, như cô có thể ổn định làm nữ MC, thì sao lại phát sinh tình huống này?"
Kiều Luyến khẽ cười, không nói chuyện.
Cao Hữu Minh trực tiếp mở miệng lần nữa: "Bây giờ cô có danh tiếng, tôi cam đoan, nếu như cô đồng ý lộ mặt lúc phát sóng trực tiếp, khẳng định sẽ đặc biệt bùng nổ, sẽ trở thành nhân tài trong giới dẫn chương trình, cô cứ ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, thu nhậpsao mà cao được!"
Kiều Luyến nghe nói như thế, trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi không thể lộ mặt."
Không phải là không muốn, không phải không dám, mà là không thể.
Cao Hữu Minh nghe cô nói như vậy, cũng không miễn cưỡng, những năm này, cái đề tài này đã sớm nói qua rất nhiều lần.
Anh ta trực tiếp mở miệng: "Xế chiều hôm nay có một trện tranh tài cạnh tranh, cô đến phát sóng trực tiếp không?"
Kiều Luyến biết, mình đã thả bồ câu Cao Hữu Minh nhiều lần, lập tức mở miệng: "Đi, bây giờ tôi sẽ đi!"
Cúp điện thoại, cô nhìn vào gương trên bàn trang điểm, gương mặt còn chưa tiêu sưng.
Cô cầm lấy khẩu trang và mũ, che cực kỳ chặt chẽ, đang định xuống lầu, bỗng nhiên Thẩm Lương Xuyên đẩy cửa tiến vào, trông thấy bộ dạng của cô, hơi sững sờ: "Em đi đâu vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...