Trong nhà ngoại trừ thím Lý, còn có mấy giúp việc.
Giúp việc vốn pha xong trà, đang định bưng lên, thế nhưng không khỏi đứng lại ở cửa phòng bếp, không dám đi ra ngoài.
Mọi người đều duỗi cổ, nhìn hai người đàn ông trong phòng khách, thở mạnh cũng không dám.
Câu nói của Lục Nam Trạch vô cùng không khách khí.
Thẩm Lương Xuyên liền híp mắt lại: " Lục tiên sinh yên tâm, tôi đối với anh, càng không có hứng thú. Chỉ là có chút lời nói, muốn nói lại."
Lục Nam Trạch hừ lạnh một tiếng: " vậy anh mau nói."
Thẩm Lương Xuyên nhìn về phía trước: " Tôi xem qua một câu. Nói là có người nhìn thấy Phật tổ, hỏi thăm ông ta, yêu và thích, khác nhau ở chỗ nào."
Một câu, để tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại: "Nói tiếp đi."
Thẩm Lương Xuyên chậm rãi mở miệng: "Phật tổ chỉ một bé trai trong sân, nó đặc biệt thích hoa, nó nhìn chằm chằm đóa hoa kia, đều đã si mê. Sau đó, nó không nhịn được đưa tay, hái đóa hoa kia xuống, giấu trong túi sách của mình. Phật tổ nói, đây chính là thích. Người kia liền tiếp tục hỏi thăm, vậy yêu thì sao?"
"Phật tổ chỉ một đứa bé trai khác, nó mỗi ngày vất vả đỉnh lấy thái dương, tưới nước bón phân xới đất cho hoa, thậm chí vì để cho hoa không bị phơi nắng, chính mình che chắn ánh nắng, sau cùng nhìn nó nở rộ. Đây mới là yêu."
Thẩm Lương Xuyên nói xong những lời này, Lục Nam Trạch nhất thời híp mắt lại.
Anh ta siết chặt nắm tay, bỗng nhiên nở nụ cười châm chọc: "Anh nói anh ưa thích, hay là yêu?"
Thẩm Lương Xuyên không có mở miệng.
Lục Nam Trạch liền tiếp tục nói: "Không có người, có thể tùy tiện đánh giá tình cảm của người khác. Tôi và anh cũng thế. Thẩm Lương Xuyên, rốt cuộc Kiều Luyến ưa thích người nào, muốn cùng với người nào, cái gì đều không nhất định. Nếu như anh yêu cô ấy, nên học buông tay."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, híp mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: " Có phải anh vẫn cảm thấy, chính mình bởi vì đã chậm một bước, cho nên mới không chiếm được cô ấy?"
Lục Nam Trạch gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên nở nụ cười gằn, buông con ngươi, anh mở miệng nói: "Chúng ta đánh cược thì thế nào?"
Lục Nam Trạch tròng mắt hơi híp: "Cược cái gì?"
"Một tháng sau, chúng ta đến hỏi cô ấy, đến cùng muốn ở cùng với người nào. Nếu như cô ấy mất trí nhớ, lựa chọn đi cùng với anh, như vậy, tôi sẽ rời khỏi."
Một câu, để tròng mắt Lục Nam Trạch bỗng nhiên co rụt lại, anh ta không thể tin nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: "Chuyện này là thật?"
Thẩm Lương Xuyên híp mắt, gật đầu: "Coi là thật."
Lục Nam Trạch lập tức mở miệng: "Anh vì cái gì tự tin như vậy?"
Khóe môi Thẩm Lương Xuyên hơi hất lên, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo: " Bời vì, giữa tôi và cô ấy, mới gọi là yêu. Lục Nam Trạch, hiện tại cô ấy mất trí nhớ, tất cả trở về bắt đầu, tôi cho anh thời cơ, anh cũng sẽ không đạt được lòng của cô ấy."
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, nhìn Lục Nam Trạch: "Bời vì, tình cảm quá khứ, sẽ không làm bộ, cô ấy là vợ của Thẩm Lương Xuyên tôi."
Lục Nam Trạch híp mắt lại: " Mấy người sớm chiều tương đối, đương nhiên anh có ưu thế hơn tôi!"
Thẩm Lương Xuyên giống như là nhìn kẻ ngốc, tiếp đó trực tiếp lên lầu.
Ánh mắt kia, rõ ràng nói cho anh ta biết, Thẩm Lương Xuyên không phải người ngu, làm sao đẩy vợ mình ra ngoài?
Lục Nam Trạch nhíu chặt lông mày.
Kiều Luyến hiện tại, cảm thấy không thể có lỗi với Thẩm Lương Xuyên, thế nhưng bọn họ ở cùng một chỗ ngày đêm, sớm muộn cô cũng sẽ yêu Thẩm Lương Xuyên một lần nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp, tách bọn họ ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...