Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Lương Xuyên liền lập tức nhìn trong phòng một chút, sau cùng lấy một cái gối, đặt ở sau thắt lưng cô, sau đó lại đứng lên, cầm một cái đệm tới: "Cái giường này có cứng hay không? Dễ chịu không?"
Kiều Luyến:...
Cô cảm giác, mình bây giờ, giống như là một bé con bằng sứ, giống như là đụng một cái liền vỡ, cho nên được che chở thận trọng.
Trong lòng nhất thời dâng lên một dòng nước ấm.
Cô liền tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên...
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy, có một số việc, có lẽ là lúc để Thẩm Lương Xuyên và mình cùng nhau đối mặt rồi.
Nếu như cô lén gạt Thẩm Lương Xuyên, một mình giả bộ mất trí nhớ, trà trộn vào trong công ty Lục Nam Trạch, như vậy thì đối với đứa bé trong bụng là không có trách nhiệm...
Đứa bé này, có một nửa là của Thẩm Lương Xuyên, cô cần thương lượng rõ ràng với Thẩm Lương Xuyên.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ anh để ý như vậy... trong lòng Kiều Luyến bỗng nhiên sinh ra một chút trần trừ.
Giả bộ mất trí nhớ, trà trộn vào trong công ty Lục Nam Trạch, qua trộm sổ sách, đây có lẽ là cơ hội duy nhất.
Thế nhưng đứa bé này...
Suy nghĩ một chút chính mình trong khoảng thời gian này, nào là ngã, lại là đụng đầu, thân thể bản thân không tốt, thật sự có chút nguy hiểm...
Cô nghĩ tới đây, vẻ mặt liền cô đơn, ngồi đó, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên vừa nghiêng đầu, trông thấy bộ dạng của cô, cuối cùng lý trí chậm rãi trở về.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Ước chừng sau mười phút, nói chuyện lần nữa: "Tiểu Kiều..."
Kiều Luyến lập tức ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía anh ta.
Chỉ nghe thấy anh ta mở miệng hỏi thăm: "Em, có phải nghĩ tới cái gì?"
Có phải nghĩ tới gì sao?
Kiều Luyến cắn môi.
Là lén gạt anh, tiếp tục giả vờ mất trí nhớ? Hay là nói cho anh biết?
Cô nhìn Thẩm Lương Xuyên, có thể từ trên mặt của anh, nhìn thấy một loại tâm tình vui sướng mất đi có được.
Giống như cô nghĩ tới tất cả mọi chuyện sau này, thấy cảm nhận là chính, kỳ thật trước đó chuyện Mạc Vô Tâm, đều không tính là gì.
Bọn họ đã bỏ qua tám năm, cái này coi như là sự trừng phạt về chuyện của Mạc Vô Tâm.
Cuộc đời có mấy cái tám năm?
Bọn họ đều không phải cố ý, cho nên... Làm gì lại làm khó chính mình?
Bọn họ cần làm, là trân quý hiện tại, là trân quý người trước mắt...
Kiều Luyến cắn môi, sau đó khẽ gật đầu.
Cô gật đầu, Thẩm Lương Xuyên liền nhất thời kích động bu lại, lập tức bắt lấy cánh tay cô, sức lực rất lớn, giống như là sợ hãi mất đi cái gì, chợt nhìn cô chằm chằm: " tiểu Kiều, em..."
Lời nói đến một nửa, lại nghĩ tới cô mang thai, vội vàng buông lỏng tay ra: " Vậy em bây giờ, có cảm giác chỗ nào không thoải mái hay không? Ví dụ như đau đầu? Hoặc là thế nào? Bây giờ chúng ta đi bệnh viện nhìn xem sao?"
Anh nói đến đây, liền vội vàng bế cô lên: "Bây giờ anh đưa em đi gặp bác sĩ, nhìn xem em khôi phục trí nhớ, là tạm thời, hay là vĩnh viễn..."
Kiều Luyến trơ mắt nhìn anhmuốn ôm cô rời khỏi phòng ngủ, vội vàng kéo tay của anh: " Thẩm Lương Xuyên, trước hết không phải đi bệnh viện, anh nghe em nói đã!"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, hơi sững sờ, đứng tại chỗ, cúi đầu, liền thấy Kiều Luyến nghiêm túc theo dõi anh.
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đặt cô xuống: "Em nói đi."
Kiều Luyến cắn môi, đem chuyện ba mẹ nói cho anh, sau đó hỏi thăm: "Em bây giờ muốn tiếp tục làm bộ mất trí nhớ, tiếp cận anh ta, sau đó đi xem một chút, sổ sáchở chỗ nào... Anh, đồng ý không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...