Tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp, khẽ gật đầu: "Đúng. Hai chúng ta là thật tâm yêu nhau, đến con cũng có, vì anh, em mới muốn ly hôn..."
Một câu, để Kiều Luyến rối rắm.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch, một lúc sau mới thở dài.
Lục Nam Trạch: "Thế nào?"
Kiều Luyến: "Trước khi tôi không có mất trí nhớ, nhất định là đứa ngốc, hoặc là não có vấn đề."
Lục Nam Trạch: "...?"
Kiều Luyến: "Có một đại mỹ nam như vậy, tôi không thích, tôi lại cùng anh vượt quá giới hạn! Anh nói xem, có phải não tôi có vấn đề hay không?"
Lục Nam Trạch:...!!
Tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp, âm trầm nhìn chằm chằm vào Kiều Luyến.
Nội tâm quả thực là tức muốn nổ tung!
Câu nói này là có ý gì?
Ý tứ của những lời này, không phải là nói Lục Nam Trạch anh ta, so ra kém mặt tiểu bạch kiểm sao?!
Anh ta vừa định nói, liền nghe thấy Kiều Luyến mở miệng: "Tại sao tội lại không thích một người khuê các, lại thích một tiểu bạch kiểmnhư anh?"
Lục Nam Trạch:... Người nào là tiểu bạch kiểm?!
Sắc mặt anh ta cứng đờ, vừa muốn nói chuyện, Kiều Luyến tiếp tục dò hỏi: "Chuyện của tôi và anh, anh ấy biết không?"
Lục Nam Trạch đơn giản là bị Kiều Luyến làm tức nội thương, giờ phút này sắc mặt âm trầm, nhưng hết lần này tới lần khác, nụ cười trên mặt lại càng ngày càng nhiệt liệt, điều này đại biểu, anh ta rất tức giận!
Nếu là lúc trước, trông thấy dáng vẻ anh ta như vậy, Kiều Luyến đã sớm chạy xa.
Nhưng bây giờ, Kiều Luyến lại lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trên trán còn quấn băng gạc, dáng vẻ đó, muốn đáng thương có đáng thương biết bao, để trong đầu anh ta dần hiện ra cảnh khi cô dùng đầu đập bình truyền dịch, lửa giận phát tiết không ra.
Mà Kiều Luyến lại khẩn trương nhìn chằm chằm ra sau lưng, sợ Thẩm Lương Xuyên sẽ đi ra, nghe được đối thoại của bọn họ.
Hoàn toàn không để mắt đến tâm tình của mình.
Trong lòng Lục Nam Trạch có một loại cảm giác ủy khuất sinh ra.
Anh ta hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Đương nhiên biết rõ..."
Nói còn chưa dứt lời, Kiều Luyến liền nghiêng đầu qua: "Khẳng định không biết, nếu như biết, thì tôi và anh ta nên thẳng thắn..."
Thẳng thắn sao?
Thẳng thắn thế nào?
Nói cô có một đứa bé?
Chỉ cần Thẩm Lương Xuyên tính ngày, đều biết con là của ai!
Tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp, cúi thấp đầu xuống: "Đúng, anh ta không biết."
Kiều Luyến khẽthở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lục Nam Trạch:...
Lục Nam Trạch kéo tay của cô lại: " Kiều Luyến, em thích anh, anh cũng thích em, ly hôn với anh ta, đi cùng với anh, không tốt sao? Đây không phải chuyện trước kia em muốn sao?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, xoắn xuýt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Nam Trạch, một lúc sau, cô mới cắn bờ môi: " Thế nhưng là, cái Kiều Y Y kia làm sao bây giờ?"
"Kiều Y Y?"
"Đúng không phải cô ta nói, cô ta mang thai con của anh sao?" Kiều Luyến thở dài: "Anh đã có người khác ưa thích, coi như hai chúng ta xong đi. Còn đứa bé này..."
Kiều Luyến nhíu lông mày.
Thế nhưng một câu nói của cô, lại làm cho cả người Lục Nam Trạch đều ngây ngẩn cả người.
"Cô ta có con của anh sao?"
"Đúng, chính miệng Kiều Y Y nói cho em biết, cái này còn có thể là giả à! Anh xem, Kiều Y Y lại không có kết hôn, ngược lại xứng đôi với anhvô cùng. Huống chi... Tuy tôi không nhớ rõ anh, thế nhưng, mỗi lần trông thấy anh, đều cảm thấy không thoải mái, đã cảm thấy anh giống như là người xấu..."
Lục Nam Trạch:...
Kiều Luyến lại giống như không có phát giác được là Lục Nam Trạch kỳ lạ, tiếp tục mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...