Kiều Luyến nhìn chằm chằm người trước mặt.
Sau đó, cô bỗng nhiên cười nói: "Thật sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, "Ừm."
Kiều Luyến liền "A" một tiếng, sau đó cô đột nhiên che bụng của mình: "A, tôi đau bụng!"
Thẩm Lương Xuyên lập tức sốt ruột: "Sao vậy?"
"Đau bụng, tiêu chảy, cái kia, có thể dừng xe lại, tôi qua khu vực thương trường bên kia, đi nhà vệ sinh không?"
Thẩm Lương Xuyên:... "Được."
Xe dừng lại, Kiều Luyến lập tức đẩy cửa xe ra, trực tiếp nhảy xuống xe, sau đó cấp tốc chạy về phía trước, vừa chạy, còn một bên quay đầu, trông thấy Thẩm Lương Xuyên xuống xe, nhất thời giống như con chim bị hoảng sợ, chạy nhanh hơn.
Dáng vẻ đó, nào có bộ dạng đau bụng?
Thẩm Lương Xuyên:...
Kiều Luyến vắt chân lên cổ mà chạy, sau khi tiến vào cửa hàng, đi bên trong hai vòng, đi ra từ cửa khác.
Quay đầu nhìn một chút, thấy không có người chú ý tới mình, lúc này mới lau mồ hôi trên trán.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Một mình cô, cũng không thể có hai ông xã?
Như vậy Lục Nam Trạch và Thẩm Lương Xuyên, hai người kia, người nào đang gạt cô?
Hoặc là họ đều đang gạt cô?
Kiều Luyến nghiêng đầu một chút, làm sao cũng nghĩ không thông, nhưng cô tuyệt đối không thể cứ đi theo người khác như vậy.
Lúc xuống xe, ngộ nhỡ Thẩm Lương Xuyên là người xấu thì làm sao bây giờ, thế nhưng đến lúc này, lại không biết nên đi đâu.
Cô nhìn chằm chằm phía trước, không biết vì cái gì, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một địa chỉ, một ngôi nhà...
Cô ở ngay trên đường cái, mờ mịt đi lên phía trước, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã đến một nơi... Để cho cô cảm giác được hết sức quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ngôi biệt thự trước mặt.
Cô hơi ngẩn người, cây cối quen thuộc, vườn hoa quen thuộc, thậm chí xích đu quen thuộc, tất cả quen thuộc, để cho cô cảm giác ở sâu trong nội tâm có một loại cảm giác an toàn.
Kiều Luyến tiến lên một bước nữa, ngay lúc đứng đó, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Tiểu thư?!"
Cái giọng nói quen thuộc này, để Kiều Luyến bỗng nhiên quay đầu, khi nhìn thấy người trước mặt, vô thức thốt ra: "Thím Trương?"
Thím Trương nhất thời gật đầu, đỏ ngầu cả mắt: "Tiểu thư, cuối cùng cô trở về rồi?"
Trong lòng Kiều Luyến tràn đầy cảm giác thân thiết, loại kia trí nhớ khắc sâu bên trong khi còn bé, thế nào cũng không biến mất được.
Cô khẽ gật đầu, thím Trương liền mở cửa phòng ra: "Nhanh, nhanh tiến vào! Hôm nay tôi làm món sườn kho mà cô thích nhất!"
Kiều Luyến đi theo thím Trương, đi vào bên trong.
Thím Trương nhìn đầu của cô: "Tiểu thư, đầu cô sao vậy?"
Kiều Luyến mở miệng: "Không cẩn thận đụng phải."
"Tôi thấy vết thương không nhẹ, có di chứng chứ?"
Kiều Luyến nhíu lông mày: "Rất nhiều chuyện trước kia, tôi đều không nhớ rõ."
Vành mắt thím Trương lập tức đỏ lên: "Tiểu thư..."
Kiều Luyến nghiêng đầu: "Thím Trương, tôi hỏi bà một chuyện."
Thím Trương lập tức gật đầu.
"Tôi và Lục Nam Trạch, là quan hệ như thế nào?"
Thím Trương thở dài: "Cô và Lục tiên sinh, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm hai người rất tốt..."
Tình cảm rất tốt...
Cho nên, Lục Nam Trạch mới là chồng của cô sao?
Nghĩ đến việc Lục Nam Trạch nói đứa bé trong bụng cô...
Như vậy Thẩm Lương Xuyên kia, là cái quỷ gì?
Cô hỏi thăm thím Lý lần nữa: "Vậy Thẩm Lương Xuyên thì sao?"
Thím Lý mở miệng: " Thẩm Lương Xuyên, là nhân vật không tầm thường, đại ảnh đế nổi danh nhất..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...