Hài lòng nhìn về phía Mạc Tây Thừa, chớp mắt với anh.
Từ đầu đến cuối, Mạc Tây Thừa không nói một câu, cứ ngồi ở bên cạnh như vậy, nhìn Thi Niệm Diêu dốc hết toàn lực, một mình công kích Diêu Lỵ Lỵ và Lý Tuyết.
Không biết vì cái gì, nhìn bộ dạng Thi Niệm Diêu, đột nhiên anh cảm thấy, Thi Niệm Diêu rất đáng yêu, rất lợi hại.
Niệm Diêu cô, lại là học bá.
Biết tám thứ tiếng, xem ra, chính mình phải thêm nỗ lực mới được.
Lý Tuyết đã bị Thi Niệm Diêu làm tức đến không nói nên lời.
Ngược lại Diêu Lỵ Lỵ lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Ây, nói thế nào thì cũng không bằng tiếng Trung Quốc chúng ta, biết nhiều ngôn ngữ như vậy, cô có thể làm phiên dịch viên!"
Thi Niệm Diêu thở dài: " Ước mơ lúc còn nhỏ của con, là muốn trở thành một phiên dịch viên!"
Đáng tiếc, anh trai ghét bỏ làm việc quá mệt mỏi, không cho cô đi làm!
Chẳng qua ý những lời này, hiển nhiên để Lý Tuyết và Diêu Lỵ Lỵ hiểu lầm rồi.
Giấc mộng của cô là trở thành một phiên dịch viên, đáng tiếc, không có tiền không có địa vị, không có cách nào thôi!
Hai người đồng thời nở nụ cười, cúi đầu.
Lý Tuyết bắt đầu mở miệng hỏi: "Thi tiểu thư, cô biết đàn Piano không?"
Một câu rơi xuống, Diêu Lỵ Lỵ liền mở miệng: "Lý Tuyết đã qua cấp chín về đàn Piano! Cô biết sao?"
Biết sao?
À...
Thi Niệm Diêu cười: "Biết chun chút."
Cấp 10 cả nước không tính lợi hại, dù sao cô cũng không đàn Piano nhà!
Lý Tuyết:...
Diêu Lỵ Lỵ: "Cũng đúng, tiểu học đều có Piano, làm sao có thể không biết một chút."
Thi Niệm Diêu nghe nói như thế, nhíu mày, không nói gì.
Một bữa cơm, có thể nói là ăn mệt mỏi.
Lý Tuyết và Diêu Lỵ Lỵ muốn nói chút lời, đả kích đến Thi Niệm Diêu, để cho cô biết khó mà lui, thế nhưng hết lần này tới lần khác, hoặc là cô giả vờ ngây ngốc, hoặc là... Giống như là tiếng Pháp, đều bị người ta so!
Cái Thi Niệm Diêu này, không nghĩ tới biết rất nhiều!
Bữa cơm này ăn xong, bốn người đi ra khỏi nhà hàng.
Đi tới cửa, Diêu Lỵ Lỵ liền mở miệng: " Mạc Tây Thừa, con đưa Lý tiểu thư về khách san đi."
Mạc Tây Thừa nhíu mày.
Diêu Lỵ Lỵ liền hừ lạnh một tiếng: " Lý tiểu thư là vì con mới có thể đến Hoành Điếm! Nếu như con không chịu trách nhiệm an nguy của con bé, còn nghe được sao?"
Mạc Tây Thừa nhíu mày.
Thi Niệm Diêu nghe nói như thế, tiến lên một bước, vừa định nói tôi đưa Lý tiểu thư trở về, liền bị Mạc Tây Thừa nắm tay, sau đó, anh nhìn về phía Lý Tuyết: " Lý tiểu thư ở khách sạn nào?"
"Nghỉ ở khách sạn Hoành Điếm."
Mạc Tây Thừa khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu, cầm điện thoại di động lên, tìm được hướng dẫn.
Diêu Lỵ Lỵ còn tưởng rằng, Mạc Tây Thừa sẽ đích thân lái xe đưa mình trở về, lập tức nở nụ cười.
Lý Tuyết cũng lộ ra ánh mắt kinh thán, đắc ý nhìn Thi Niệm Diêu một chút, liền đi về phía trước.
Nhưng khi bọn họ đi vài bước, bỗng nhiên một cỗ chiếc xe dừng trước mặt họ, Mạc Tây Thừa mở cửa xe ra nói: " Lý tiểu thư, tôi gọi xe cho cô, lại có người hướng dẫn chú ý an toàn của cô, yên tâm lên xe đi."
Lý Tuyết:...!!
Diêu Lỵ Lỵ:...!!
Diêu Lỵ Lỵ nổi giận: " Mạc Tây Thừa, sao con bướng bỉnh như thế! Ta nói con đưa con bé về!"
Mạc Tây Thừa cúi thấp đầu, nhìn về phía Diêu Lỵ Lỵ, lúc này mới lên tiếng nói: "Mẹ, con nghĩ mẹ và Lý tiểu thư không nên hiểu lầm."
Lý Tuyết nhất thời lộ ra bộ dạng đáng thương,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...