Thi Niệm Diêu nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tây Thừa, hất cằm, tiến lên một bước, đứng ở bên người Mạc Tây Thừa: "Nam thần, anh yên tâm, khẳng định em sẽ đuổi cô ta đi cho anh! Cam đoan không mang đến một chút tai hoạ ngầm!"
Mạc Tây Thừa:...
Mạc Tây Thừa lắc đầu: " Em về khách sạn trước, anh đi xử lý những chuyện kia."
"Không được!" Thi Niệm Diêu mở miệng nói, " Em là trợ lý của anh, em sẽ chia sẻ những buồn rầu này vì anh!"
Nói xong, bước đầu tiên, đi lên phía trước.
Mạc Tây Thừa nhìn bóng lưng cô, chỉ cảm thấy bộ dạng cô khí thế, rất đáng yêu.
Anh lắc đầu, cùng đi theo.
Diêu Lỵ Lỵ trông thấy Thi Niệm Diêu, nhất thời lộ ra bộ dạng ghét bỏ: " Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Thi Niệm Diêu mở miệng: " Bác gái, con là bạn gái Mạc Tây Thừa, cho nên, cố ý đến chào hỏi bác ~ "
Cái chứ bạn gái, cô nhấn mạnh, biểu thị công khai chủ quyền của mình.
Lý Tuyết nghe được ba chữ này, tròng mắt hơi híp, nhìn về phía Thi Niệm Diêu, sau cùng hừ lạnh một tiếng.
Diêu Lỵ Lỵ thì mở miệng: "Cô ở đây nói loạn gì thế? Mạc Tây Thừa nhà chúng tôi không có bạn gái, liền xem như có, cũng chỉ có thể là Lý Tuyết!"
Lời này rơi xuống, Mạc Tây Thừa đã đi tới, anh buông thõng mắt, một đôi mắt u buồn tràn đầy bi thương.
Anh chậm rãi mở miệng: " Lý tiểu thư, rất xin lỗi, tôi đã có bạn gái."
Diêu Lỵ Lỵ nghe nói như thế, nhất thời tức nói không ra lời, bà chỉ Mạc Tây Thừa: " Thằng nhóc chất tiệt này, có phải con muốn để ta có lỗi với cha con không? A? Mạc gia nuôi con lớn như vậy, con định báo đáp Mạc gia như vậy sao? Con nói con nhóc này là bạn gái con? Nói cho con biết, ta không thừa nhận!"
Mạc Tây Thừa không để ý đến Diêu Lỵ Lỵ, chỉ nhìn về phía Lý Tuyết.
Tròng mắt Lý Tuyết co rụt lại, tiếp đó khẽ cười, "Không sao, Mạc tiên sinh, tôi nghĩ, chí ít anh nên cho tôi một cơ hội, chúng ta cùng ăn bữa cơm, có thể chứ? Thì xem như không làm được người yêu, cũng có thể làm người bạn, thậm chí, tôi còn có thể tiếp tục làm fan hâm mộ của anh..."
Lời này rơi xuống, Diêu Lỵ Lỵ lập tức mở miệng: "Cái gì mà không làm được người yêu? Lý tiểu thư yên tâm, Mạc Tây Thừa tuyệt đối không dám vi phạm ý nguyện của tôi. Lý tiểu thư nói ăn cơm, vậy thì đi ăn cơm!"
Lý Tuyết nghe nói như thế, nhìn thoáng qua Thi Niệm Diêu, sau cùng cười nói: "Tôi thấy, chúng ta vẫn là đi ăn đồ pháp đi."
Diêu Lỵ Lỵ nghe nói như thế, nhất thời tròng mắt co rụt lại.
Bà nghĩ đến khi mình và cha Mạc ở cùng một chỗ, cha Mạc mang theo bà ta đi ăn đồ Pháp, thế nhưng những tên món ăn nước Pháp đó, bà ta không biết cái nào.
Năm đó tự ti mặc cảm, để cho lòng tự trọng bà ta bị đả kích.
Hiện tại, Lý Tuyết đề nghị qua nhà hàng Pháp, không phải là muốn muốn mượn cái này, đến chèn ép Thi Niệm Diêu một chút sao?
Nghĩ tới đây, Diêu Lỵ Lỵ nhất thời hưng phấn lên, trực tiếp đánh nhịp quyết định: " vậy thì ăn đồ Pháp!"
Bà ta chính là muốn để Thi Niệm Diêu thấy rõ ràng!
Mặc dù Mạc Tây Thừa là con hoang, nhưng cũng là hào môn! Không phải loại bần dân như cô ta có thể khống chế!
Mạc Tây Thừa nghe hai người, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nhất thời minh bạch ý của hai người.
Tròng mắt anh co rụt lại, nhíu lông mày.
Vừa muốn cự tuyệt, liền nghe thấy Thi Niệm Diêu mở miệng: "Cô nói đồ Pháp, hình như cách nơi này một trăm mét, mới mở nhà hàng Pháp thì phải?"
Lý Tuyết nhất thời gật đầu: " Đúng, tôi mới vừa đi qua đó, nhìn thấy hoàn cảnh cũng được."
Thi Niệm Diêu:... Đó là anh trai vừa mới đầu tư đấy? Hoàn cảnh có thể không tốt sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...