Edit: Cải Trắng
Trí nhớ của Ôn Nhan vẫn luôn rất tốt, đặc biệt là việc cô sợ chó.
Thang máy và Teddy, mặc dù hai cái này nếu tách nhau ra thì cô sẽ không liên tưởng gì. Nhưng khi đặt ở cùng nhau, vô cùng rõ ràng, Ôn Nhan cảm thấy điều này dọa cô ngã xuống đất luôn.
Cho nên nói, lúc ấy...
Ôn Nhan còn nhớ rõ, lúc cô nhận được kịch bản của phim [ Tâm lý ] cô thấy trong đó không có bất cứ cảnh đánh nhau nào, khi đó Ôn Nhan vẫn luôn tự hỏi, có phải lúc đó cô đã đắc tội với Cố Cảnh Ngự hay không.
Chỉ là Cố Cảnh Ngự biểu hiện quá mức thản nhiên, một chút chột dạ cũng không có, vẫn cư xử như lúc trước, thản nhiên đùa giỡn cô. Tuy rằng cô không nói gì cả, nhưng trên thực tế cô dần dần cảm thấy hơi nghi ngờ anh.
Rốt cuộc, làm gì có người nào làm chuyện trái với lương tâm mà một chút phản ứng cũng không có...Không nói tới việc chột dạ, ít nhất cũng không nên thản nhiên mà tiếp cận chứ.
Hơn nữa cô thấy giữa hai người trước đó cũng không giao tiếp gì với nhau, càng không có gây thù chuốc oán với nhau, mà bọn họ lại còn dưới trướng một công ty, Cố Cảnh Ngự chẳng có động cơ gì để đi lừa gạt một tiểu minh tinh như cô cả.
Cho nên lúc thử kính xong cô có hơi tức giận, rồi lại tự hoài nghi phán đoán của bản thân, cuối cùng thì cho qua chuyện này luôn.
... Mọi người đều biết, kịch bản của Vương đạo diễn thường rất hay sửa một số chi tiết nhỏ. Sửa kịch bản là điều rất bình thường, không chừng trước đó cũng có cảnh đánh nhau đấy.
Nhưng mà không nghĩ tới...
Một ngọn lửa chậm rãi được châm lên, bị lừa gạt như vậy khiến cô thẹn quá thành giận, bị trêu chọc nên cô tức giận, lại cảm thấy đáy lòng có chút ủy khuất, chỉ vì chuyện ở thang máy mà chơi cô một trận như vậy?
Quan trọng nhất chính là...cả cô và người đại diện đều cho rằng, những hành động mà anh làm đều là bởi vì anh thích cô, tay cô càng lúc càng nắm chặt lấy vali, vì nắm chặt khiến đôi bàn tay càng lúc càng lộ rõ những khớp xương.
Nếu ban đầu trêu đùa xuất phát từ sự trả thù, vậy còn những hành động sau đó..xuất phát từ cái gì đây?
Trước kia cô nghĩ là anh thích cô đúng là không biết xấu hổ, giờ cô tránh đi cũng không được tự nhiên, xem ra ở trong mắt anh có phải là đang cười nhạo cô không?
Điểm này làm Ôn Nhan giận tới mức bật cười, đầu óc cô đột nhiên vô cùng bình tĩnh. Giống như là cô vừa nãy và bây giờ là hai người khác nhau, một người thì lửa giận ngùn ngụt, người kia thì bình tĩnh lạ thường.
Cô chậm rãi thả lỏng tay kéo vali ra, đôi mắt đào hoa cong lên lộ ra vẻ xinh đẹp: " Cố sư huynh, anh Dương, thật trùng hợp. "
Cô đúng là nhanh quên, bọn họ...đều là diễn viên mà.
Đôi mắt cô cong cong vô cùng xinh đẹp, nhìn qua thấy Dương Phàm đang ôm một chú chó, làm ra vẻ ngạc nhiên: " Con chó này thật giống với con chó lần trước tôi gặp nha. "
Rõ ràng không thấy có biểu hiện gì bất thường, nhưng không biết tại sao trong nháy mắt Cố Cảnh Ngự lại có dự cảm chẳng lành.
Thậm chí, còn khiếp vía, hãi hùng.
Anh cảm thấy cảm giác này thật sự là rất khó đề phòng, đã sống hơn 20 năm nay, chưa có chuyện gì là anh không nắm chắc trong tay, trừ việc lần này ra.
Bỗng dưng cảm thấy. Giơ tay lên là có thể với tới người đó, mà lập tức, người đó lại cách anh một khoảng rất xa.
Cố Cảnh Ngự tay cầm kính mắt, không tự chủ được nắm chặt lại, thanh âm có chút cứng ngắc: " Phải vậy không? "
" Đúng vậy. " Ôn Nhan như là chẳng có cảm giác gì, kéo vali, đi sang một bên, có chút ngượng ngùng: " À cái đó, Cố sư huynh, hai người có thể đi trước được không, tôi có hơi sợ chó. "
Mỗi một biểu hiện đều vô cùng hoàn hảo, vẫn không nhìn ra được điểm không đúng.
Cố Cảnh Ngự cứng ngắc gật đầu, đi ra.
Dương Phàm tuy rằng không biết tại sao lại thế này, lại phát hiện Cố Cảnh Ngự hình như có chỗ không đúng, vội vàng cười cười, xoa dịu bầu không khí này: " Hóa ra là Tiểu Nhan sợ chó sao, tôi tưởng là các cô gái thường thích chó thích mèo chứ? "
Ôn Nhan chờ hai người đi ra, lúc này cô mới bước vào thang máy, mặt mày như họa: " Cũng không phải tất cả mọi người đều giống nhau. " Cô cười cực kỳ xinh đẹp, như là trêu đùa: " Dương ca, anh tự nhận định như này là không tốt. "
Dương Phàm cũng không phát hiện ra nào không đúng, chỉ là thấy cô đang trêu ghẹo mình, liền cười theo cô.
Ôn Nhan ấn nút thang máy, cửa thang máy dần dần khép lại, Ôn Nhan bình tĩnh nhìn hai người bên ngoài, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: " Tạm biệt. "
Khuôn mặt cô dần biến mất sau cửa thang máy lạnh lẽo, giống như đơn giản chào tạm biệt bọn họ, lại giống như đang chào tạm biệt luôn thứ gì đó.
" Chúng ta cũng mau đi thôi? " Dương Phàm quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh Ngự: " Thời gian này về đây không chừng cũng..."
Bên tai có tiếng nói mơ hồ, nhưng Cố Cảnh Ngự vẫn nghe không vào. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang dần dần khép lại, khuôn mặt nhỏ sau cánh cửa biến mất, đột nhiên anh nắm chặt tay, nhanh chóng tiến tới.
Không thể để cô đi được.
Một ý niệm rất nhanh nảy ra trong trí óc anh, không thể để cô cứ thế mà đi được!!
" Nhan Nhan. "
Nhìn người đàn ông duỗi tay chặn cửa thang máy lại, bỗng nhiên Dương Phàm đang nói thì hoảng sợ, đuôi lông mày hơi giật giật, hắn ôm chặt con Teddy trong lòng, ngậm chặt miệng lại, rời khỏi nơi hỗn loạn này.
Có những thời điểm, không nên biết chuyện gì đang xảy ra thì tốt hơn!
Ôn Nhan cũng hơi cứng người lại, ấn đường giật giật, cô có chút khó hiểu: " Làm sao vậy sư huynh? "
" Thật xin lỗi. "
Thật ra mở miệng xin lỗi cũng không quá khó, anh giữ chặt lấy cổ tay cô, nói.
Nghe thấy anh xin lỗi mình, Ôn Nhan có chút sửng sốt, ý cười trên mặt đã dần dần thu lại, cô cố gắng vặn vặn tay, cố rút tay ra khỏi tay anh: " Sư huynh xin lỗi tôi việc gì thế? "
Cô ung dung xoa xoa tay mình, hơi rũ lông mi xuống.
Cố Cảnh Ngự mím chặt môi mỏng, ánh mắt thâm thúy đen nhánh, ngón tay không tự chủ được nắm chặt vào: " Đừng tức giận. "
" Là tôi sai, [ Tâm lý ] trước giờ đều không có cảnh đánh nhau, lúc đó là tôi...cố ý. " Tiếng nói của anh trầm thấp, mà nghe giọng nói của anh như kiểu " Nếu như em nghe mà không hiểu, thì tôi thấy không vui đâu. "
Đừng tức giận với anh...anh thấy có hơi, sợ hãi.
Ý cười trên khuôn mặt Ôn Nhan đã biến mất: " Thế cho nên..."
Cho nên ý của anh là anh cảm thấy nuốt không trôi? Anh không vui nên mới tới trêu chọc cô?
Tay Cố Cảnh Ngự để trong túi áo run lên, đột nhiên mở miệng: " Nhan Nhan, tôi thích em. "
Trong nháy mắt Ôn Nhan lại càng tức giận hơn, bên ngoài vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, sự khẩn trương, ngượng ngịu, không được tự nhiên hay thể hiện vẻ bất kính đều không có, không có bất cứ biểu hiện nào thừa thãi, cô cười cười: " Sư huynh lại đang trêu tôi sao? "
Anh không có.
Cố Cảnh Ngự nhìn về phía cô, anh mở miệng: " Không phải. "
Anh thấp giọng: " Nhan Nhan, em nhất định phải hiểu. "
Tất cả sự thành thục của anh đều bị ném đi, lúc này anh có hơi chật vật: " Anh sẽ không lấy tình cảm ra nói đùa, anh không có trêu em..."
Trong nháy mắt có cái gì đó lóe lên, nụ cười của Ôn Nhan dập tắt, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, ngữ khí nhàn nhạt: " Sư huynh cứ nói đùa. "
" Anh không có nói đùa..."
Thanh âm Cố Cảnh Ngự càng lúc càng căng thẳng: " Nhan Nhan, em phải tin tưởng anh. "
" Tin tưởng cái gì? "
" Sư huynh muốn tôi tin tưởng cái gì? "
Cuối cùng Ôn Nhan cũng không kìm được sự tức giận của mình: " Anh cao cao tại thượng như vậy, muốn trêu tôi liền trêu tôi, muốn tạo scandal với tôi liền tạo, tôi chỉ có thể đi theo bước chân anh, hiện tại còn muốn tôi cảm ơn vì được anh thích? "
Càng đáng sợ hơn chính là, những tai tiếng đó, có phải cũng là anh muốn trả thù hay không?
Suy nghĩ này khiến cô cảm thấy run sợ.
Ôn Nhan hít vào một hơi, cô nhắm mắt, một lần nữa đè nén sự tức giận xuống: " Cố tiền bối thường xuyên thích nói đùa, hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, làm phiền Cố tiền bối tránh ra một chút. "
Cố tiền bối..
Cố Cảnh Ngự bỗng nhiên cảm thấy cách xưng hô này rất chói tai, giọng nói khô khốc: " Anh không có. "
Ôn Nhan chỉ ra ngoài cửa thang máy: " Đi đi. "
Cô không thể khống chế được sự nghi ngờ của mình.
Ít nhất là giờ phút này, ngay hiện tại, đừng xuất hiện trước mặt cô.
Tay anh đút trong túi áo nắm càng chặt hơn.
Ôn Nhan kéo vali, không nói hai lời liền muốn rời khỏi thang máy, lạnh giọng: " Vậy thì tôi đi. "
Cố Cảnh Ngự vươn tay ra ngăn cô lại: " Để anh đi. "
Ôn Nhan chờ anh đi ra khỏi thang máy liền đưa tay đóng cửa thang máy lại, khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Cố Cảnh Ngự đứng bên ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cô giơ tay ấn nút đóng thang máy lại, một chút cũng không ngẩng lên nhìn anh, cửa thang máy chầm chậm khép lại, giữa hai người như là ngăn cách một bức tường.
Tay gắt gao nắm chặt lại.
...
Khi Cố Cảnh Ngự đi ra ngoài, Dương Phàm nhanh chóng nhận ra điểm không đúng. Hắn rùng mình một cái, vốn Teddy đang vô cùng hào hứng cũng chỉ rên ư ử một tiếng, tựa như nó cũng cảm nhận được cái gì đó, im lặng chui xuống gầm ghế mà ngồi.
Người ngồi đằng sau xe lúc này không biết đang nghĩ cái gì, Dương Phàm ngồi đành trước cũng không dám mở miệng nhiều lời, cố gắng thu gọn sự tồn tại của mình lại.
Trong xe bầu không khí im lặng tới đáng sợ, thẳng hướng đi về phía nhà cũ.
...
Ngày hôm sau, lúc Lý Cường tới thì Ôn Nhan vẫn còn đang say giấc nồng.
Cô không có phản ứng gì đặc biệt, vốn người đại diện đang hào hứng cũng nhận ra cái gì đó không đúng: " Em làm sao vậy? "
Ôn Nhan lúc này đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, dòng nước ấm khẽ vỗ về làn da, cô soi mình trong gương, lấy khăn mặt ra lau mặt. Xong xuôi, cô đi tới trước bàn trang điểm: " Làm sao là làm sao ạ? "
Cô ngáp một cái: " Có cái gì không đúng sao? "
Người đại diện béo tròn trắng trắng tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới, xác nhận một lần nữa, hắn không tìm ra điểm gì lạ ở cô mới dần thả lỏng. Hắn đi tới trước tủ lạnh lấy ra một chai nước, sau đó thong thả ra ghế ngồi.
Trên thực tế, tối hôm qua sau khi về nhà Ôn Nhan cũng nhận thấy là do mình quá xúc động rồi, trong nháy mắt liền để sự tức giận chiếm mất lý trí.
Cô biết, cô không phải đang giận anh vì anh lòng dạ hẹp hòi, mà là...cái khả năng tình cảm mà anh nói không hề tồn tại, cô không thể kiềm chế được sự hoài nghi của mình, rốt cuộc là anh thích thật hay chỉ là nói đùa.
Nhưng sau khi ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cũng không có gì đáng để tức giận.
Quan trọng nhất chính là..Bị trêu thì lần sau trêu ngược lại, dính tai tiếng với nhau thì nhớ đó rồi làm sáng tỏ, giới giải trí không phải như vậy sao, cô không hiểu sao mình phải tức giận nữa, lời anh nói là thật hay là giả có lẽ không còn quan trọng nữa.
Là thật hay không không quan trọng, là trả thù thì càng không quan trọng, thôi thì cứ gặp chiêu nào thì tiếp chiêu ấy vậy, thời gian sẽ trả lời tất cả.
Đương nhiên, nếu bảo Ôn Nhan giờ đi xin lỗi anh thì thứ lỗi cho cô, cô không làm được. Ôn Nhan lấy hộp phấn nền ra, cô bắt đầu trang điểm, trong lúc đó cô hơi liếc qua Lý ca đang ngồi trên ghế: " Lý ca, anh ăn sáng chưa? "
Trời vừa mới sáng, chắc giờ mới tầm 6 giờ sáng.
Người đại diện gật gật đầu, lôi ra đồ mà hắn mang tới, đưa cho cô một hộp cơm: " Đã ăn rồi, đây là đồ ăn sáng cô giáo của em chuẩn bị. " Ngữ khí hắn có chút oán hận: " Nhưng mà anh còn chưa ăn đủ. "
Tay đang cầm đồ ăn của hắn hơi run lên, rõ ràng hắn mới ăn được một nửa liền gói ghém đồ ăn cho vào túi giữ nhiệt, còn thúc giục hắn mau đi nữa.
Rốt cuộc vợ hắn coi ai là người nhà đây!
Ôn Nhan cảm thấy có chút buồn cười, cô liền gọi điện cho cô giáo của mình nói một tiếng cảm ơn, sau đó cô mới ngồi xuống trước hộp cơm, còn đưa cho hắn một đôi đũa: " Vậy anh có muốn ăn thêm một chút nữa không? "
Cô giáo của cô hình như cho hơi nhiều thức ăn, sợ là một mình cô ăn không hết.
Người đại diện:...
Cố ý phải không?
Hắn xua xua tay, trợn tròn mắt: " Được rồi, ăn nhanh lên, một chút nữa còn phải đi chụp ảnh. "
" Đúng rồi. " Bỗng dưng hắn lại nhớ ra cái gì đó: " Mấy tháng nay em đều ở đoàn làm phim không đi ra ngoài, trên mạng có chút...ừm, là lời đồn đó, muốn xem qua một chút không? "
Hả? Cuối cùng Ôn Nhan cũng phản ứng lại, nhận lấy di động: " Lời đồn gì cơ? "
Cô cúi đầu lướt di động xem những hoạt động trên weibo, nheo mắt, lúc sau liền day day ấn đường, mở miệng: " Chúng ta làm sáng tỏ chuyện này đi. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...