Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Đáng Yêu
Mẹ Kim đợi mãi, cuối cùng không thể ngồi yên, nói với thím Vương: “Chờ con một chút rồi hả bắt đầu nhé.” Nói rồi liền đi tìm con trai.
Ba Kim đang đi bộ và nhìn thấy cái đầu to đặc trưng của Đầu To.
Cậu bé đang ngủ gật trên đường đi.
Ba Kim vội vã chạy đến, khi gần đến hắn phát hiện mẹ Kim cũng đang đứng ở đó đang nghiêng đầu nhìn con trai mình.
Thấy hắn đến, mẹ Kim đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho hắn đừng nói, rồi khẽ nói: “Nhìn này, hai đứa trẻ đẹp quá, ngồi cùng một chỗ nhìn như bức tranh ấy.”
Ba Kim giữ im lặng, đi đến nhìn kỹ.
Ôi, con trai mình không biến mất mà còn xuất hiện thêm một đứa nữa.
Một lớn một nhỏ vô cùng xinh đẹp ngồi ngủ bên cạnh nhau, trong khung cảnh trời xây mây trắng, nhìn như một bức tranh vô cùng hài hòa, vô cùng tĩnh lặng.
Tuy nhiên, khung cảnh dù đẹp đến mấy thì cũng không thể ngủ mãi thế này, đúng không? Ba Kim quyết định phá tan khung cảnh hường phấn này.
“Mẹ Đầu To, đừng có ngây người nữa.
Đầu To mà ngủ thì ngủ liền mấy tiếng cũng không tỉnh giấc, em ôm con về nhà đi.
Còn đứa bé này, để lát nó tỉnh thì anh sẽ hỏi chuyện sau."
Mẹ Kim bĩu môi không vui, ba Kim phải trừng một cái mới chịu ôm Kim Tiểu Viên và xách giỏ tre đi về nhà.
Tự dưng mất đi mùi và nhiệt độ của đứa bé, rất nhanh Trịnh Tử Dương đã tỉnh lại.
Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng thiên thần nhỏ đâu, mà bên cạnh lại xuất hiện một ông chú mặt mũi đầy râu ngồi xổm bên cạnh mình.
"Thiên thần nhỏ đâu?"
"Thiên thần nhỏ? Cháu bé, cháu đang mơ hả? Chú muốn hỏi cháu vì sao lại cùng con chú ngủ trên đường? Thật là nguy hiểm, chẳng may kẻ xấu bắt đi thì làm sao?"
Trịnh Tử Dương có chút sốt ruột: "Thiên thần nhỏ bị ngã, sau đó cháu đỡ em ấy dậy.
Sau đó chúng cháu uống sữa bò rồi ngủ thiếp đi.
Thiên thần nhỏ bị người xấu bắt đi rồi sao?"
Trịnh Tử Dương nhảy dựng dậy định đuổi theo để tìm, nhưng bị ba Kim kéo lại: "Ý chú là cục cưng nhà chú không bị bắt đi.
Em được mẹ ôm về nhà ngủ rồi.
Cháu từ đâu đến đây?"
Trịnh Tử Dương nghe thấy thiên thần nhỏ không có việc gì mới yên lòng: "Cháu chào chú, cô giáo dẫn chúng cháu tham gia hoạt động mùa xuân là đến vườn hoa oải hương.
Nhưng mà cháu không biết đường."
Ba Kim nở nụ cười: "Chú biết chỗ đó, để chú đưa cháu đi." Nói rồi hắn liền đứng lên.
"Chờ đã… chờ chút, chú ngồi xổm nên chân bị tê…"
Ba Kim dắt Trịnh Tử Dương đi vòng vòng vèo vèo, cuối cùng cũng đến trang viên hoa oải hương.
Nhìn từ xa đã thấy cô giáo đang ngồi ở cửa mà khóc một mình.
"Oa oa, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi làm lạc mất học trò rồi! Oa oa… tôi phải giải thích sao với nhà trường đây! Oa oa oa… làm sao tôi giải thích với phụ huynh đây! Tôi không có bán bọn trẻ… liệu cảnh sát có bắt tôi vì tội buôn người không?"
"Cô Hồ." Trịnh Tử Dương gọi cô giáo.
"Tử Dương!" Cô giáo Hồ, tên là Hồ Đồ Đồ nghe được giọng của đứa bé vô cùng kích động mà quên cả khóc vui mừng chạy tới chỗ Trịnh Tử Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...